Cho Tôi Một Bát Cháo

Chương 54: Nhạc viêm




Văn Bân mặc một thân tây trang nghiêm chỉnh chạy tới F đại gặp gỡ Chung Ly.
Do phỏng vấn được thông qua, Văn Bân có vẻ cực hưng phấn, chạy cả đường, vã mồ hôi như mưa, bấy giờ trên mặt đỏ bừng, như con cua hung chín, chân còn vung vẩy chưa đứt, đáng tiếc ngay cả quạt nhân tạo cũng chả có chút tác dúng, phơi mình dưới cơn nắng hầm hầm đến toàn thân ướt đẫm.
Tiểu Ly không chơi Ngoạ Long nữa, nói là phải chuẩn bị cuộc thi năm sau, Thần Hỏa cũng muốn rời khỏi trò chơi.
Hiện tại, sôi nổi trong game lại biến thành mình và song điên (*) rồi, thiệt là nghiệt duyên a nghiệt duyên. (* ở chổ này là chữ Phong: 疯 -[fēng] nghĩa là điên, bệnh điên, mà chữ Phong trong tên hai bạn Hạ và Từ là 枫[fēng] – cây phong. Đây là kiểu chơi chữ để chỉ song Phong Hạ, Từ ấy mà ^^)
Một bên nghĩ ngợi vớ vẩn, một bên ở trước toà nhà văn phòng chờ tiểu Ly, đợi hồi lâu, cậu ta mới thong thả từ từ qua tới.
Văn Bân nói lời kinh ngạc: “Tiểu Ly này, tầng lầu trường mày thiệt mẹ nó có cá tính, trông cứ như bí đỏ bị móc ruột vậy.”
Họ Chung Ly quay đầu lại ngó toà cao tầng kia, cười nói: ” đúng nha, phần ở giữa bị khoét là cửa vào, sau khi đi vào lại phân bốn khu đông tây nam bắc, sắp xếp toả tròn. Tao phỏng chừng là đầu tên thiết kế sư rất phát tán, cái ký túc xá mới kiến thành ra bộ dáng quỷ quái này.”
Văn Bân gật đầu đồng tình.
Chung Ly đột nhiên thần bí nói: “Thầy Hạ ở văn phòng số 703 phía đông, tao từng tới rồi.”
Văn Bân cười mỉa nói: “Mày nói với tao cái này làm gì……”
“Ai? Ổng không phải đối với mày có ân sao, tao còn tưởng mày tới báo ân.” Chỉ chỉ đĩa CD trong tay Văn Bân……
Nói tới đĩa CD, Văn Bân liền nổi giận trong bụng.
Hạ Phong đưa cho Từ Phong đĩa CD, Văn Bân vốn tưởng GV, thừa dịp lúc Từ Phong không ở nhà lén lút đỏ mặt bỏ vào trong ổ đĩa máy tính, vốn định nhân cơ hội bổ sung chút kiến thức chuyên môn, kết quả, chạy tự động ra một câu: “Kỉ lạc kỉ lạc kỉ lạc, chúng tớ yêu bạn, lạc kỉ lạc kỉ lạc kỉ, thông minh lanh lợi, nhóc thông minh cơ trí không ai bằng, nhóc thông minh dù gió to mưa lớn cũng hông sợ, tinh nghịch bướng bỉnh tinh nghịch bướng bỉnh……”
——(Nhất Hưu thông minh) ca khúc chủ đề. (*)
(*): Nhất Hưu hòa thượng khi còn nhỏ 10 tuổi là một chú tiểu rất thông minh, trí huệ, lanh lợi, lại vừa có lòng từ bi nhân hậu. Nhất Hưu thường dùng phương pháp “Đối Trị Đáp” hay còn gọi là “Gậy Ông Đập Lưng Ông”. Tức là khi người ta hỏi Nhất Hưu điều gì không thể nào làm được (impossible), thì Nhất Hưu cũng áp dụng từ câu hỏi không thể nào làm được của họ mà hỏi lại họ điều không thể làm được.
Văn Bân muốn bùng nổ ngay tại chỗ, hốc mắt cùng cái lỗ tai thiếu chút nữa cùng nhau rụng.
Tên khốn Hạ Phong là đang cố ý cười nhạo mình đần đi! Anh ta cố ý trêu cợt mình đi!
Lần đầu làm cậu hiểu lầm Phong không nói, lần thứ hai lại làm cậu lén lút xem cái phim hoạt hình quái quỷ này……
Lại còn Nhất Hưu thông minh? Anh chê tui dốt nát, mới để cái phim hoạt hình này chọc tui hử?
Văn Bân nghiến răng nghiến lợi quăng cái đĩa CD vào thùng rác, bỗng dưng, muốn tặng lại cho anh ta một phần đáp lễ……
Vì thế Văn Bân đồng thời đến gặp tiểu Ly còn thuận tiện cầm đĩa CD đến”Cảm ơn”.
Vào giờ nghỉ trưa, Văn Bân vẻ mặt đằng đằng sát khí ngồi thang máy tới văn phòng 703 phía đông, vừa định gõ cửa, lại bị cuộc đối thoại bên trong doạ sợ.
“Nơi này là văn phòng, bộ não bé nhỏ của cậu có thể khống chế hành vi của cậu một chút chứ.” Giọng nói thản nhiên của Hạ Phong.
“Nga ~ cậu cũng biết nơi này là văn phòng à…… lúc cùng gã ta làm loại chuyện này, sao lại chẳng bận tậm ?”
Nghe ngữ khí chua chua kia, đây thiệt là gian tình trắng trợn mà! Văn Bân cười hề hề, lặng lẽ lén tới bên khe cửa sổ dòm vào trỏng —— chỉ thấy một người nam nhân gương mặt thanh tú đang lấy tư thế ám muội ngồi trên tay vịn ghế dựa của Hạ Phong, ngón tay trỏ thon dài bên phải thì đẩy gọng kính, còn tay trái thì khoát lên vai Hạ Phong, lúc nói chuyện, kề sát bên tai anh ta, nhẹ nhàng hà hơi, tư thế trông mê người đến xịt máu…….
Hạ Phong trái lại chẳng gợn tí kinh động, tự mải mê xem tạp chí.
Người nam nhân nọ tiếp tục nói: “Cậu từng học tâm lý học, bản năng là phần nguyên thuỷ nhất trong nhân cách, đại biểu bản năng kích thích của sinh vật loài người, thỉnh thoảng phóng túng một tí cũng không xấu, cậu tình tôi nguyện, nơi này lại chẳng có ai, làm bộ nghiêm trang gì chứ.” Nói xong, cười khẽ dời ngón tay lần xuống, “Tôi muốn nghỉ trưa, cậu giúp tôi nha……”
Ngón tay xấu xa, bị Hạ Phong cười tủm tỉm túm được.
“Nhạc Viêm, người và cầm thú kì thật khác nhau rất lớn, tôi tuy rằng gần rất sát cầm thú, nhưng vẫn thuộc về loài sinh vật linh trưởng đấy.”
Nhạc Viêm cứng đơ chốc lát, nhếch nhếch khóe miệng, sáp qua cắn nhẹ vành tai của Hạ Phong: “Cự tuyệt tôi, không sợ tôi tức giận?”
Hạ Phong vẫn tươi cười như trước: “So với vẻ giả tạo hiện giờ của cậu, tôi càng thích dáng vẻ chân thật lúc tức giận hơn, cậu mau tức giận đi, để tôi xem nào?”
Nói xong, nhìn thẳng vào đối phương, trong ánh mắt sâu thẳm lại lộ ra vài phần hứng thú.
Nhạc Viêm đột nhiên không nói.
Thật lâu sau, mới khe khẽ cười, ngón tay sờ sờ sợi tóc Hạ Phong, thuận tiện giúp anh ta chỉnh lại góc cổ áo, nói dịu dàng:
“Hạ Phong, tôi đề nghị cậu về nhà soi gương đi hen, trông đỉnh đầu có mấy rễ cây này, nói không chừng, nhổ ra củ tỏi, cắm ngay trên đầu.” Nói xong liền xuống ghế, có chút khinh thường khoát tay áo, xoay người hướng ra ngoài cửa, đi tới cửa lại quay đầu lại mỉm cười bảo: “Nhớ tưới chút nước, để tỏi hấp thu chất dinh dưỡng phát triển khoẻ mạnh, đừng đã chết rũ xuống cái mặt anh tuấn của cậu. Bày đặt —— cũng muốn làm ra vẻ. Đúng chớ.”
Thanh âm chợt lạnh xuống, lạnh cóng thấu xương.
Văn Bân sợ tới mức rúc vào góc tường, chờ Nhạc Viêm sầm cửa đi rồi, thật lâu sau, mới thở phào, cười hì hì chạy tới gõ cửa.
Bên trong truyền đến thanh âm ôn hòa lịch sự: “Mời vào.”
Kỳ thật, thời điểm Hạ Phong người nọ đứng đắn lên, trông rất nhã nhặn lịch sự mang chút khí chất người tri thức, bất quá Văn Bân biết rõ anh ta xấu xa, đương nhiên sẽ không bị vỏ bọc này của anh ta mê hoặc, cho dù giờ phút này Hạ Phong tươi cười ôn nhu đến buồn nôn, Văn Bân vẫn chẳng hề động tĩnh như trước, đặt mông ngồi ở đối diện anh ta, cũng hướng anh ta cười xán lạn.
“Nguyên lai là cậu à, Từ Phong không thỏa mãn cậu sao, cậu chạy tới chỗ này của tôi, không sợ cậu ta ghen?” khóe miệng Hạ Phong mang theo nụ cười nghiền ngẫm.
Biết miệng anh chẳng phun ra nổi lời hay mà, Văn Bân nén giận, đưa đĩa CD sang.
“Cám ơn quà anh đưa, tui xem xong rồi, quà đáp lại.”
“Nga?” Hạ Phong nhíu mày, ý vị thâm trường cười: “Không tồi, rất hiểu chuyện, còn biết đáp lễ a.”
Nhận lấy đĩa CD từ trong tay Văn Bân, thuận tay bỏ vào máy tính kế bên.
Trên màn hình xuất hiện hai cái thư mục ——
Một cái thư mục lớn “Mặt người dạ thú 1, 2, 3……”, định dạng tiểu thuyết txt, chỉ là vì góp đủ lượng đĩa CD mà nhân file copy, đồng thời cũng bày tỏ cảm xúc phẩn nộ của chủ nhân.
Trong thư mục kia là âm nhạc, giai điệu quen thuộc——(bài hát con heo) (*).
(*): Nguyên văn là 猪之歌 – Song of pig
Có thể vào link này nghe thử ^^ https://youtu.be/ypYdSQdwXMY
Hạ Phong ý vị thâm trường cười cười: “Quà đáp lại của cậu đây chẳng phù hợp nha, tôi đưa cho cậu GV chí ít có thể bù đắp chút kiến thức nghèo nàn của cậu, cậu sao lại đưa tôi ba tiểu thuyết kiểu này, tôi lại không thích xem.”
Văn Bân sửng sốt: “GV? Không phải Nhất Hưu thông minh sao?”
Hạ Phong cũng hơi nao nao, sau một lát mới thản nhiên nói: “Tôi biết rồi, có người đem đĩa CD của tôi đánh tráo, lén lấy xem.”
Văn Bân nghĩ thầm có lẽ chính là gã họ Nhạc kia, trông ham muốn như vậy a……
Hạ Phong đột nhiên nhẹ giọng nói: “Một lũ ngốc.”
Chẳng biết anh ta mắng ai.
Văn Bân vốn muốn trở về, bất quá hôm nay nhàn rỗi hiếm thấy, Từ Phong cũng không có ở nhà, vì thế liền cùng tiểu Ly đi dạo ở F đại.
Buổi chiều quả thực quá nóng, trong lầu dạy học có máy điều hoà, hai người liền chạy vào, đến một căn phòng học nhỏ ở lầu ba tám dóc ăn hàng
Phòng học nguyên bản trống trơn, đến lúc ba giờ thì lục tục có người kéo vào, phần lớn đều đeo tai nghe nghe nhạc, còn có người cầm theo cuốn tạp chí mới, thậm chí có một số đôi tình nhân dịch bàn để thì thầm thân mật.
Sau chốc lát, một người con trai tiến lên đứng trên bục giảng, Văn Bân mới đầu chẳng để ý, nghĩ rằng cậu chàng cũng là trên danh nghĩa học ké mà vào phòng học nghỉ ngơi, kết quả, khi chuông học vang lên, anh ta đột nhiên gõ gõ ngón tay lên mặt bàn.
“Những người bạn học, tiếng động vào học còn lớn hơn tan học, điều này rất không bình thường.”
“Nếu tình huống này xuất hiện ở trên các động vật hoang dã, vậy ý nghĩa, có thảm hoạ thiên tai sắp tới.”
Trong phòng học nháy mắt lặng ngắt như tờ, thậm chí có nữ sinh ăn bánh mì kẹt trong cổ họng nuốt không trôi.
Văn Bân ngẩng phất đầu lên, này…… Không phải Nhạc Viêm sao?
Cùng người đàn ông nở nụ cười mị hoặc câu dẫn Hạ Phong vừa rồi, anh ta lúc này, toàn thân mang theo khí tức trong sạch nhàn nhạt, trên mặt tuy vẫn là thần sắc bình thản như nước, gọng kính kim loại loé lên ánh sáng nghiêm nghị, ánh mắt lạnh lùng đảo qua, quét qua tất cả đều còn đang đờ ra.
“thầy Chu của các bạn đã xuất ngoại nâng cao trình độ, khoá trình kế tiếp sẽ do tôi phụ trách.” Nói xong, xoay người, xoẹt xoẹt cầm phấn viết lên bảng hai chữ duyên dáng, sau đó lại tiêu sái xoay người, thản nhiên nói: “Tôi tên là Nhạc Viêm.”
“Đã vào học, mời các bạn lấy sách giáo khoa ra, nếu cảm thấy tôi giảng bài là ồn ào, bạn có thể ra ngoài phơi nắng, tiện thể ăn hết miếng khoai của bạn, trong phòng học u lãnh nghe thấy tiếng ồn của tôi, đối với các bạn mà nói thực tra tấn, sẽ ảnh hưởng sự sinh trưởng phát dục của các bạn, nguy hại đến sức khoẻ thể xác và tinh thần của các bạn.”
Ầm ầm vang một chập, phía dưới có sinh viên vội vàng lôi sách ra, đồ ăn vặt cũng đều quét vào trong ngăn bàn, cặp tình nhân cùng đeo tai nghe vướng víu, khẩn trương cả buổi mới kéo xuống được.
Sau một chốc xao động, trong phòng học đột nhiên trở nên lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người lăng lăng ngóng theo anh ta.
Ngay cả Văn Bân và Chung Ly luôn hay hiếu động cũng bị phong thái của anh ta làm teo lại, thậm chí chẳng dám nói hai người là đi nhầm phòng học, đành phải mắt xem mũi mũi xem tim cúi gục đầu xuống bàn.
“Biết tên tôi vì sao có hai hoả không?” đỡ đỡ mắt kính. (Nhạc: núi cao, núi lớn; Viêm: ngọn lửa bốc cháy)
“Bởi vì, trong tâm tôi ẩn chứa sức mạnh của hai toà núi lửa .” Nhếch nhếch khóe miệng.
“Núi lửa bùng nổ rất đáng sợ đúng chứ, nói cho các bạn biết, tôi lúc tức giận còn muốn đáng sợ hơn núi lửa bùng nồ.”
“Các bạn, có thể thử chọc tôi xem.”
Trong phòng học im ắng như mộ phần.
Sau một lát, thầy Nhạc cười ôn nhu: “Dọa các đại gia rồi sao? Tố chất tâm lý của các bạn không ổn rồi, học giỏi tâm lý học, đối với các bạn về sau giúp đỡ rất nhiều.”
Đám sinh viên cũng thở phào nhẹ nhõm, Nhạc Viêm cười nói thêm: “Lúc nghe giảng cái lỗ tai không cần dựng thẳng lên, ngẩng đầu lên là được rồi.”
Nói xong liền nhanh nhẹn mở máy tính xách tay mang tuỳ thân, kết nối với máy chiếu, bắt đầu giảng bài.
“Nội dung chúng ta phải tham khảo của tiết học này là: lý luận phân tích tinh thần.”
Đám sinh viên phía dưới ngoan ngoãn như những chú thỏ con, trong ánh mắt phát ra ánh sáng ham học hỏi.
Chỉ có Văn Bân và Chung Ly thì đang trộm nghĩ khi nào chuồn ra, vẻ mặt đầy sầu khổ……
Nhạc Viêm bỗng thản nhiên nói: “Một số bạn học hiện tại xếp phía sau, thuỷ chung mang theo biểu tình ưu thương dòm trái đất dưới chân, trên người tản ra một lớp ánh kim nhàn nhạt, chẳng hay đang chuẩn bị chọc thủng tầng khí quyển bay tới sao Hoả, bỗng nhiên đối trái đất tỏ ra lưu luyến?”
Văn Bân và Chung Ly giật mình không dám ra ngoài, đem cái chân muốn chuồn thu về.
Nhạc Viêm mỉm cười: “Tôi biết có những linh hồn bay còn xa hơn sao Hoả, tôi chỉ phụ trách giảng bài cho các bạn, không phụ trách chiêu hồn cho các bạn, bạn học nào hồn phách không ở trong phòng học, tự mình nhanh gọi về đi.”
Nói xong, tiếp tục lật một trang PPT, tiếp tực giảng.
Anh ta thường thường bật ra mấy câu không thể tưởng, tất cả mọi người đều kéo căng thần kinh, buổi chiều vốn là dễ mệt rã nhất, nay mọi người đều trông có sức sống cực kì.
Lúc nghỉ ngơi giữa khoá mọi người liền cúi mặt khe khẽ nói nhỏ.
“Vốn tính lên khoá tâm lý ngủ, sách cũng cóc mang, kết quả giờ tao phấn khởi cực!”
“Ông thầy này cá tính nhỉ! Trình độ cá tính có thể so với thầy Hạ thiên tài!”
“Trông rất thanh tú, mắng chửi người thực khủng bố, tác phong rất mạnh mẽ!”
Chỉ là…… Khóa tự chọn có cần thiết phải nghiêm túc vậy không?
Nộ khí của giáo sư ngài, phải chăng…… Quá cường đại rồi.
Nhạc Viêm một mình đứng trên bục giảng, vặn mở chai nước suối, nghiêng đầu uống nước, động tác tao nhã.
Mặt không chút thay đổi, trông nhàn nhã như chả liên quan tới mình.
Văn Bân lặng lẽ nói với tiểu Ly: “Thần Hỏa có phải nói xuất ngoại rồi không?”
Tiểu Ly gật đầu.
Văn Bân nghi hoặc nói: “Tao sao lại cảm thấy anh ta chính là Thần Hỏa vậy?”
Chung Ly cười tủm tỉm nói: “Đừng dọa tao, tao sợ không dậy nổi đâu.”
Văn Bân sờ sờ đầu, “Tao chỉ hoài nghi thôi.”
“Hoài nghi cũng đừng nói ra, chắc chắn rồi nói với tao sau.”
“Mày muốn ăn đòn!”
Hai người còn đang cúi mặt say sưa tám dóc, chuông reo vào học mà chẳng biết.
Văn Bân vẫn cảm thấy anh ta trông rất quen, bây giờ mới đột nhiên nhớ ra, trong cái lần họp ngoạn gia bữa đó từng gặp qua anh ta ở hành lang.
Cái người nam nhân mang mắt kính, trong mắt đầy lãnh quang, Hạ Phong còn gọi anh ta là thầy Nhạc, chắc chắn chính là anh ta không sai. Nếu không đoán sai, anh ta kì thật cũng đi tụ họp, đáng tiếc lại nhìn thấy một màn Hạ Phong nói với Từ Phong “Tôi thích cậu” nọ, liền không thừa nhận thân phận của mình —— ghen tị, tức giận, hay là thương tâm ?
Lại thêm vừa vặn chính là, trong cái tên anh ta có chữ Viêm, phân không ra cùng Hoả.
Trông theo tình hình ngày hôm nay, anh ta và Hạ Phong giống như có cội nguồn sâu xa, nói không chừng là anh ta trong hiện thực câu dẫn không thành, mới chạy vào game câu dẫn, còn lặp đi lặp lại nhiều lần giả nhân yêu, gả cho Hạ Phong?
Văn Bân cười khúc khích hì hì: “Tao đoán……”
Còn chưa nói xong, loại đột nhiên nghe thấy một thanh âm lãnh đạm vang trên đỉnh đầu.
“Chuông vào học đã sớm reo, còn có một số người ở đó cười, phủ lên tầng lớp nếp nhăn, sắp rơi xuống rồi đó.”
Văn Bân sợ hãi nhìn lên, vừa vặn đối lại ánh mắt thâm trầm tĩnh lặng của Nhạc Viêm, hoảng sợ, nháy mắt ủ rũ, cúi đầu xuống.
Khủng bố quá à, xem ra anh ta là bị Hạ Phong chọc giận, cả buổi chiều hôm nay đều mang theo cái không khí âm u này đi giảng lý luận phân tích tinh thần, quả thực khiến người ta rợn cả gai ốc.
Văn Bân đột nhiên rất muốn vì Hạ Phong mà gạt chút lệ đồng tình, bất quá nhớ tới Hạ Phong xấu xa, Văn Bân lại nghĩ, có lẽ xứng với câu nói kia, nồi nào úp vung nấy (*), củ cải thối thì có cái hố thối. (* chỗ này nguyên văn là ”nồi thủng xứng vung thủng”, thay bằng câu trên cho nó thân thuộc :”>)

Thật vất vả chịu đựng qua hai tiết khoá, Văn Bân cùng Chung Ly từ trên băng ghế bật dậy, như giải thoát mà trốn khỏi phòng học, lại bị Nhạc Viêm bước ra cửa trước chắn đường.
Nhạc Viêm nở nụ cười ôn nhu: “Hai vị, khéo nha.”
Văn Bân trán nhỏ một giọt mồ hôi lạnh chảy xuống cổ, tiểu Ly thì vuốt đầu cười chê.
“Chào thầy Nhạc.” Hai người ngoan ngoãn cúi đầu chào hỏi.
“Tôi là Thần Hỏa đúng thế, các cậu không cần đoán, bạn học Ly Bất Khai và Hào Hoa Phong Nhã.” Nói xong lại khẽ cười nói: “Đừng hỏi tôi vì sao biết, tiếng các cậu lớn đến nổi đủ giết chết muỗi trong một trăm thước.”
Văn Bân cười hì hì: “Không nghĩ tới anh chính là Thần Hỏa, hì hì……”
Nhạc Viêm nhíu mày: “Để cậu thất vọng rồi?”
Chung Ly vội vàng cười cười vuốt ngựa: “Sao có thể a! Thầy đây có phong độ có khí phách thế này, so với Thần Hoả trong trò chơi kia……, quả thực là chỉ có hơn chớ không kém.”
Phần chấm chấm tỉnh lược, đương nhiên là: biến thái.
Nhạc Viêm thản nhiên nói: “Hai người các cậu, biết rõ tôi là Thần Hỏa, còn đi dạo nhanh như vậy?” Nói xong, còn mỉm cười nắm lòng bàn tay, đem Văn Bân cùng Chung Ly sợ tới mức gục đầu xuống trong nháy mắt.
Cong cong khóe miệng: “Hai vị không cần khách khí như thế, trong trò chơi cùng nhau luyện cấp lâu như vậy, ba người chúng ta không phải rất quen thuộc sao, tôi hôm nay tâm trạng cực tốt, mời các cậu đi ăn bữa cơm.” Nói xong liền xoay người, bước đi tao nhã.
Văn Bân cùng Chung Ly hai mặt nhìn nhau, ngoan ngoãn theo sau anh ta, tựa như tiểu thái giám đi theo hoàng đế, thở mạnh cũng không dám.
Trong phòng ăn, ba người ngồi vây quang cái bàn, Nhạc Viêm chọn vài món ăn nhẹ, sau đó liền hướng hai người cười.
Cười đến Văn Bân cùng Chung Ly nổi rồi rụng cả một lớp da gà, mà rụng xong rồi lại nổi, cảm giác sởn cả gai ốc, kích thích thần kinh không dứt.
Văn Bân đột nhiên nhớ tới một câu, đó là người Tiên Giới đánh giá hội trưởng “Hoả Diễm” của bọn họ.
“Anh ta quả thực đang chơi trò chơi, có đôi khi giả đáng yêu, có đôi khi giả thâm trầm, có đôi khi lại tiện miệng gây chuyện khắp nơi, thủ đoạn chơi đùa đắc tội rất nhiều người trong trò chơi, thời điểm vỗ mông chạy lấy người rất ư tuyệt tình. Anh ta nổi tiếng nhất với một câu nói: trong trò chơi giết chóc là trò đùa, trong trò chơi tình cảm là chó má, trò chơi sở dĩ xưng là trò chơi, cũng bởi vì ở trong này, có thể phóng túng chơi đùa.”
Văn Bân tin chắc trong trò chơi vẫn còn tồn tại chân tình, mặc dù đã ly hôn với lão bà Hà Diệp cô nương, sau cũng thành bạn tốt, càng chẳng bàn tới tiểu Ly thông qua trò chơi mới thành bạn bè.
Lấy thái độ của Thần Hỏa khi chơi trò chơi, Văn Bân tuy rằng rất không chấp nhận và thậm chí chán ghét, nhưng trong hiện thực, nhưng nhìn cái người mỉm cười trước mắt này, lại chẳng dậy nổi chút chán ghét nào.
Chỉ cảm thấy hơi kì quái, thiệt không tệ như trong tưởng tượng.
Cũng là trò chơi thôi, cảm tình nghiêm túc thì có bao nhiêu, phần lớn người còn chẳng phải hôm nay mới vừa bảo rằng chú là người huynh đệ tốt nhất của tôi, ngày mai liền trộm trang bị của chú, thậm chí còn có trộm vợ nữa là.
Cách internet quả thực trông không rõ bộ mặt thật.
Nhưng hôm nay bắt gặp một màn anh ta câu dẫn Hạ Phong rồi, còn nghe khoá của anh ta, Văn Bân không hiểu vì sao lại cảm thấy —— Nhạc Viêm người này, trông qua rất tiêu sái, kỳ thật, trong lòng lại đang kiềm nén điều gì, mới có thể đáng sợ như vậy đi? Giống như vị họ Từ nhà mình, kiềm nén đến biến thái đi?
Văn Bân còn đang miên man suy nghĩ, đột nhiên nghe được nam nhân đối diện thản nhiên nói: “Văn Bân, cậu lại xuất hồn rồi sao?”
Văn Bân cười sờ sờ đầu, “Ngại quá, nhìn thấy ngài, hơi chút chút khiếp sợ.”
Nhạc Viêm cười: “Trong ấn tượng của cậu tôi thế nào?”
Thần Hỏa trong trò chơi kia, bị Hạ Phong khắp nơi đuổi giết đến chẳng dám xuất môn, ngồi ở trên đường cái thở dài đáng thương, cùng cái người như nữ vương mang mắt kính hiện giờ, khi nhếch lên khóe miệng mỉm cười, bộ dáng biếng nhác cao ngạo lại còn rất câu dẫn người, thật sự là kém quá xa……
Chính là nếu anh ta và Hạ Phong trong hiện thực nhận thức, vậy Hạ Phong biết anh ta chính là nhân yêu mình từng cưới vô số lần làm vợ sao?
Nhạc Viêm tựa hồ xem thấu ý nghĩ của Văn Bân, thản nhiên nói: “Hạ Phong cũng không biết thân phận của tôi.” Dừng một chút, lại mỉm cười bổ sung: “Cậu và cậu ta không phải rất quen thuộc sao, muốn hay không nói bóng nói gió một tí, cho cậu ta biết hử?”
Văn Bân vội vàng lắc đầu: “Không không không, tui đương nhiên là càng thích anh, càng quen anh hơn, ha ha……”
Trên trán lại rơi xuống một giọt mồ hôi lạnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.