10
Tôi bị đánh thức bởi cuộc cãi vã.
Sau khi mở mắt, chỉ thấy Duẫn Điềm Nhã tức giận trừng mắt nhìn Tần Chiêu, lớn tiếng nói: "Loại phụ nữ chỉ biết sùng bái tiền bạc này có gì tốt chứ? Như vậy là quá đủ rồi, anh để tâm đến cô ta quá nhiều rồi đấy!"
Tần Chiêu lạnh lùng nói: "Duẫn Điềm Nhã, cô nên nhớ kỹ những gì chúng ta thỏa thuận, cô đang vượt quá giới hạn rồi."
Duẫn Điềm Nhã còn tính nói gì tiếp, nhưng đầu tôi thật sự rất đau, nghe không nổi nữa, tôi đã yếu ớt ngắt lời họ: “Các người có thể ra ngoài mà cãi nhau được không?”
Câu nói này dường như đã chọc đến Duẫn Điềm Nhã
Cô ấy quay lại nhìn tôi chằm chằm, nghiến răng nghiến lợi nói: "Lúc đầu cô đã bỏ rơi anh ấy, sao bây giờ cô vẫn bám lấy anh ấy!"
"Văn Văn, cô sao lại không biết xấu hổ như vậy!"
Tôi cau mày: "Tôi bám lấy anh ấy khi nào? Với cả, tôi có bỏ rơi anh ấy hay không thì liên quan gì đến cô?"
Duẫn Điềm Nhã sắc mặt tái nhợt, giọng nói sắc bén: "Cô có biết Tần Chiêu mấy năm nay sống như thế nào không?!"
"Lúc đó cô vì tiền mà bỏ rơi anh ấy. Mấy năm qua, anh ấy ở bên ngoài kiếm tiền cực khổ thì cô ở đâu?!"
"Lúc mẹ anh ấy mất, một mình anh ấy lo liệu thì cô ở đâu?!”
“Anh ấy liều mạng làm việc, suýt chút nữa đã chết thì cô ở đâu”
Hai mắt cô ấy đỏ hoe, không biết là đang nói với tôi hay Tần Chiêu: "Là tôi luôn ở bên cạnh anh ấy! Cô dựa vào đâu lại nói chuyện nhẹ nhàng như vậy?!"
Sắc mặt Tần Chiêu tối sầm: "Đủ rồi..."
"Em phải nói!"
Duẫn Điềm Nhã tựa hồ hoàn toàn không nhịn được, "Người phụ nữ này có gì tốt? Lúc nãy cô ta ngất đi, anh liền sợ hãi như vậy, vội vội vàng vàng ôm cô ta trong lòng chạy đến bệnh viện, anh rốt cuộc phải mất bao lâu mới có thể quên đi cô ta?!"
Lúc này tôi mới chú ý tới quần áo của Tần Chiêu có chút lộn xộn, tóc cũng xõa tung.
" Đi ra ngoài!"
Tần Chiêu nhịn không được nữa, chỉ vào cửa lớn tiếng nói.
Duẫn Điềm Nhã đau lòng nhìn anh
Một lúc sau, cô ấy tùy tiện lau khóe mắt, che miệng đi ra ngoài.
“Cô rất đắc ý đi?" Im lặng một lát, Tần Chiêu đột nhiên lên tiếng.
"Ôn Văn, có phải cô đang nghĩ rằng, Tần Chiêu tôi rất giống một con chó phải không? Dù cô có vứt bỏ thế nào, thì tôi vẫn không thể buông tay được”
Anh hung hăng ngẩng đầu: "Cô hiện tại nhất định rất đắc ý đi!"
Tuy nhiên, tôi chỉ ho hai tiếng, coi như không nghe thấy câu đấy mà nhẹ nhàng nói: "Tần Chiêu, khi trở về tôi sẽ nộp đơn từ chức."
"Nếu như anh đã chán ghét như vậy, thì tốt nhất chúng ta nên dễ hợp dễ tan đi "
"Dễ hợp dễ tan!"
Tần Chiêu đột nhiên tức giận, đi tới gần tôi mấy bước, sắc mặt xấu đến mức tôi nghi ngờ nếu không phải lúc này tôi đang nằm trên giường bệnh, chắc chắn anh sẽ túm cổ áo tôi kéo tôi dậy!
Đôi mắt anh hằn lên vệt đỏ ngầu, gầm lên:
"Cô nói với tôi dễ hợp dễ tan?! Ôn Văn tôi nói cho cô biết, từ lúc cô bỏ rơi tôi ở sân bay thì chuyện dễ hợp dễ tan là điều không thể!! "
“Vậy anh còn muốn thế nào?” Tôi cười cay đắng.
"Thế này còn chưa đủ à?"
"Không đủ! Không bao giờ là đủ!"
Tần Chiêu tức giận hất tay áo chuẩn bị đi ra ngoài, lúc anh vừa ra khỏi cửa, dì Loan mặc áo blouse vượt qua anh, vội vàng đi vào, cau mày nói: "Cháu lại có chuyện gì rồi!"
"Bị HUS* còn dám uống rượu? Lần trước cháu bị đông máu đến suýt chết. Dì đã nói bao nhiêu lần rồi, cháu chỉ có thể làm công việc văn phòng nhẹ nhàng thôi, sao còn liều mạng như vậy?!"
*Hội chứng tan máu tăng urê máu
"Cháu không cần mạng nữa à!" Dì ấy thực sự tức giận.
Mắt tôi mở to.
Còn bước chân của Tần Chiêu đột nhiên dừng lại ở cửa.
Không khí trong phòng lúc này dường như ngừng lại
Một lúc sau, anh chậm chạp quay lại như một con búp bê bị hỏng cục pin.
Anh mở miệng, vẻ mặt ngơ ngác:
"Cô nói gì?"
11
"Cậu là ông chủ của Ôn Văn phải không?"
Dì Loan bất mãn nói: “Ôn Văn không nói gì là vì không muốn gây rắc rối cho công ty, nhưng các cậu cũng đừng nên ép người quá đáng như vậy chứ?!”
"Con bé làm việc tốt như vậy, uống hay không uống thì có sao đâu? Tại sao các cậu lại ép cô ấy uống? Cậu có biết mình đang giết người không!"
“Dì Loan, dì đừng nói nữa.” Tôi cắn môi.
Tần Chiêu không nhìn dì ấy, chỉ ngơ ngác nhìn tôi, như thể đột nhiên không nhận ra tôi.
Dì Loan nói xong ra ngoài, anh chậm rãi bước vào, đứng cạnh giường tôi, nói với giọng thất thường:
"Chuyện xảy ra khi nào?"
Tôi thở dài
Không ngờ giấu lâu như vậy mà vẫn không giấu được.
Nhưng không sao, bây giờ Tần Chiêu đã có cuộc sống mới và bạn gái mới.
Có lẽ cái chết của tôi sẽ không gây rắc rối gì cho anh ấy.
Tôi đã hoàn thành được điều tôi đã hứa với bà ấy hồi đó.
Tôi khẽ mỉm cười, ngẩng đầu nhìn anh: “Trước khi cùng anh bỏ trốn.”
Bầu không khí nhất thời rơi vào im lặng, âm thanh của Tần Chiêu bắt đầu run rẩy:
"Đó là lý do tại sao em lại..."
Tôi lắc đầu: “Em không có vĩ đại như vậy. Lúc đầu em rất muốn tiếp tục ở bên anh."
“Căn bệnh này rất nguy hiểm, nhưng nếu tìm được nguồn thận phù hợp, có lẽ em có thể sống được hàng chục năm”.
"Vậy tại sao em lại-"
Tôi cúi đầu cười khổ nói: “Bà ấy đã đến gặp em”
“Ngay trước khi đi, bà ấy đã nói rằng nếu em chết, anh có thể sẽ không tiếp tục sống, và em cũng nghĩ như vậy."
“Em như thế này đã đủ khốn khổ rồi, tại sao lại phải kéo anh theo?"
Tần Chiêu không nói gì.
Một lúc sau, tôi bối rối ngẩng đầu lên thì thấy mắt anh đỏ hoe.
Giọng anh khàn khàn: "Ôn Văn, em cảm thấy mình rất vĩ đại phải không?”
“Làm giống như một bộ phim truyền hình, em tự mình chạy trốn với căn bệnh và nghĩ rằng như vậy là tốt cho tôi đúng không?”
Tôi bất lực: “Vậy em phải làm sao? Lỡ như em chết rồi, thì anh phải làm sao?"
"Vậy em có bao giờ nghĩ đến tôi nghĩ như thế nào không?!"
Tần Chiêu bùng nổ, hét to:
"Em có bao giờ tự hỏi mấy năm này tôi phải làm gì để vượt qua không?!"
"Tôi ở nước ngoài một mình, trong lòng chỉ nghĩ đến em, tôi ghét em vô cùng! Tôi luôn nghĩ khi có tiền sẽ quay lại tìm em, tôi muốn cho em xem bộ dạng tôi bây giờ, khiến em phải hối hận”
"Nhưng..." Giọng nói của anh chậm rãi trầm xuống, xen lẫn chút nghẹn ngào.
“Nhưng tôi luôn mơ thấy em, trong mơ tôi chỉ muốn mắng em, nhưng em lại cười với tôi làm tôi không thể mắng em được nữa.”
"Tôi đã liều mạng làm việc, chính là để sớm quay về tìm em, để nói với em rằng, tôi có tiền rồi"
"Bây giờ em lại nói với tôi rằng tất cả đều là lừa tôi!"
Anh che mặt và không nói nên lời.
Tôi im lặng.
Một lúc sau, tôi đưa tay chạm vào đầu anh và cảm thấy cơ thể anh ấy khẽ rung lên.
Cảm giác không giống như lúc trước nữa, tôi nghĩ
Tần Chiêu trước đây không hề dùng keo xịt tóc.
"Đã không sao rồi"
Tôi mỉm cười nói: “Bây giờ anh đã có cuộc sống riêng và có người yêu mới”.
"Tần Chiêu, anh làm rất tốt, hãy tiếp tục tiến về phía trước đi"
Tần Chiêu ngẩng đầu, hung tợn trừng mắt nhìn tôi, nhưng đôi mắt lại đỏ hoe, không hề đáng sợ mà ngược lại khá đáng thương.
"Tiến cái rắm"
Anh mở miệng chửi thể, tựa hồ thực sự rất oán hận tôi: "Duẫn Điềm Nhã là do tôi mang đến đây để chọc tức em. Tôi và cô ấy căn bản không có quan hệ gì với nhau!"
Nói xong, anh ấy giận dữ quay đầu đi khỏi tôi, có lẽ vì anh ấy cảm thấy quá xấu hổ khi nói ra điều đó.
Tôi choáng váng, cảm thấy chua xót trong lòng.
Hóa ra anh ấy không có bạn gái mới.
Hóa ra anh ấy cũng như tôi, chưa bao giờ từ bỏ nhau.
Tôi chỉ tay nói: “Nhưng em thấy cô ấy có vẻ rất quan tâm đến anh."
Tần Chiêu thản nhiên nói: "Đó là việc của cô ấy, tôi đã nói với cô ấy từ lâu rồi, tôi chỉ dùng cô ấy để chọc tức em, để em xem tôi hạnh phúc như thế nào."
"Người nhà Ôn Văn, người nhà Ôn Văn ở đâu?"
Cô y tá gọi cửa.
Tần Chiêu bỗng nhiên đứng dậy: “Ở đây!"
Sau đó anh vội vã đi ra ngoài.
Tôi suy nghĩ một lúc, mở chăn ra, bước xuống khỏi giường, chậm rãi đi theo anh.
Tần Chiêu được y tá dẫn tới phòng khám, dì Loan cau mày: “Cậu không phải là ông chủ của Văn Văn sao?"
Tần Chiêu lúng túng giải thích: “Tôi là bạn trai của cô ấy."
Tiểu Văn lấy bạn trai ở đâu? Dì Loan nghi ngờ: “Cô ấy chỉ có một người bạn trai cũ, họ đã chia tay được vài năm rồi”.
"Tôi là người bạn trai cũ đó."
Dì Loan thở dài: “Tiểu Văn có nhắc cậu với tôi, lúc đó con bé ốm nặng nên chia tay con vì sợ làm con chậm trễ.”
"Hôm trước tôi nghe con bé nói cậu có bạn gái mới, hiện tại cuộc sống rất tốt, con bé rất vui, sao cậu lại quay lại rồi?"
Tần Chiêu sửng sốt.
Mấy giây sau, anh mới cúi đầu: “Đều là hiểu lầm, tôi chưa có bạn gái mới.”
Dì Loan không muốn nói nhiều với anh nữa, vẻ mặt trở nên nghiêm túc: “Tình trạng của Ôn Văn gần đây càng ngày càng nghiêm trọng, theo lý mà nói, cơ thể của con bé cần được nghỉ ngơi thật tốt. Nhưng cậu cũng biết con bé là trẻ mồ côi, không có người giúp, con bé đã phải chạy thận nhiều năm, con bé cũng phải làm việc cật lực để kiếm tiền chữa bệnh, nếu không thì sức khỏe đã không yếu như vậy."
“Vừa rồi tôi đã kiểm tra con bé rồi,” dì ấy xoa mặt buồn bã nói, “Nếu không tìm được nguồn thận thích hợp, có lẽ sẽ không thể sống được bao lâu."
Khi nghe được câu này ở cửa, tôi sửng sốt một lát, nhưng ngạc nhiên thay tôi lại không cảm thấy khó chịu.
Tôi chỉ có cảm giác nhẹ nhõm vì cuối cùng tôi cũng đã được giải thoát
Cuộc sống thực sự không phải là một trải nghiệm hạnh phúc đối với tôi.
Tôi bị cha mẹ bỏ rơi khi còn nhỏ và lớn lên trong trại trẻ mồ côi.
Cô nhi viện không ngược đãi tôi, nhưng chắc chắn không quan tâm bằng bố mẹ tôi, từ nhỏ sức khỏe tôi đã không tốt, không có ai đưa đi khám chữa bệnh nên lớn lên trong mớ hỗn độn như vậy”
Chưa từng có ai yêu tôi.
Tôi cũng chưa từng yêu ai khác.
Cho đến khi tôi gặp được Tần Chiêu
Những năm tháng ở bên Tần Chiêu là những ngày hạnh phúc nhất đời tôi.
Trong năm năm qua, tôi đã dựa vào những ký ức đó để tồn tại từng chút một.
Giờ nghĩ lại, có anh ấy ở bên những giây phút cuối cùng, cái chết cũng có vẻ không đáng sợ đến thế.
Hai người trong phòng lại nói gì đó nhưng tôi lơ đãng không nghe rõ.
Một lúc sau, tiếng bước chân của Tần Chiêu vang lên, tôi vội vàng trốn vào góc hành lang.
Anh không quay lại phòng bệnh mà dừng lại dựa vào bức tường ở hành lang.
Đêm đã khuya, trong phòng rất yên tĩnh, đèn cảm biến ở hành lang mờ đi.
Toàn thân Tần Chiêu bị bóng tối bao phủ, giống như một cây cung sắp đứt.
Một lúc sau, anh mới từ từ trượt xuống tường rồi ngồi xổm xuống, hai bàn tay to lớn đan vào nhau, che đi khuôn mặt cũng như cảm xúc của anh ấy
Tôi nghe thấy tiếng nức nở bị kìm nén của anh, khàn khàn và tuyệt vọng.
Giống như một con vật sắp chết.
Tôi dựa vào tường, mặc kệ nước mắt chảy dài trên má.
Đêm nay, trong cùng một hành lang, chúng tôi đều khóc nhưng không thể tựa vào nhau.
(Còn tiếp)