Chủ nhật, ánh nắng rất đẹp. Trên đường Đài Bắc từng cặp tình nhân nắm
tay nhau hay những gia đình ba người cùng đi dạo phố, hay nhứng người đi lại vội vàng . Khí trời thật tốt làm cho tâm tình người ta cũng vui vẻ
hơn, trên mặt của mỗi người đều xuất hiện nụ cười.
"Anh Bạch Minh! Anh nhanh lên một chút nhanh lên một chút! Bên kia nhiều quán ăn vặt quá!" Đồng Thiên Ái luồn lách trong đám người, quay đầu lại sau lưng gọi. Tiêu Bạch Minh không biết từ lúc nào, đã đi cách chỗ cô
rất xa rồi.
"Thiên Ái! Em chậm một chút! Nhiều người quá! Cẩn thận người khác dẫm
chân em đó!" Tiêu Bạch Minh đẩy cái kính mắt trên mũi, dặn dò nói.
Sóng người dày đặt, đẩy Đồng Thiên Ái hướng phía trước đi tới. Thân ảnh
nhỏ gày ở trong bể người này, giống như là con cá nhỏ trong biển rộng
xanh thẳm. Mặc cho nước biển trôi đi, cũng không biết mình sẽ đi về phía nào.
"Thiên Ái!" Tiêu Bạch Minh rốt cuộc không nhịn được chạy về phía trước,
thân hình cao lớn chen qua đám người trước mặt. Nhìn thấy bàn tay cô vội vàng cầm chặt lấy không buông ra nữa.
Đồng Thiên Ái cười "Hắc hắc" hai cái, ánh mắt liếc nhìn bàn tay to của
anh nắm chặt bàn tay mình, trong lòng cảm thấy có chút mất tự nhiên.
Trong đám người chung quanh thỉnh thoảng có mấy đôi tình nhân thân mật
đi qua, lắc đác mấy lời mà những đôi tình hay nói, bọn họ ôm nhau thật
chặt thỉnh thoảng lại thì thẩm to nhỏ. Bọn họ. . . . . . Bây giờ quan
hệ. . . . . . Đã là hơn mức bạn bè rồi. . . . . .Tại sao. . . . . . Cô
cùng anh Bạch Minh. . . . . . Thế nào cũng không có cảm giác giống như
tình nhân. . . . . .(là sao?)
"Thiên Ái! bên kia là quán ăn vặt sao?" Tiêu Bạch Minh dắt tay của cô, lách qua sóng người huyên náo đi vào quán nhỏ.
"Dạ? . . . . . . Dạ! . . . . . ." Đồng Thiên Ái ngẩng đầu nhìn bóng lưng cao lớn của anh không biết chuyện gì xảy ra, cảm thấy mình tay bỏng đến không thể tưởng tượng nổi. Thậm chí. . . . . . muốn bỏ . . . . . . tay
của anh ra. . . . . . Đồng Thiên Ái! Ngươi là thế nào? Ngươi không phải
là vẫn luôn thích anh Bạch Minh sao? Tại sao hiện tại anh ấy nắm tay
ngươi, tự nhiên mình lại có ý nghĩ này ! "Thích có rất nhiều loại. . . . . . Thân thể tương đối thành thực. . . . . ."chẳng lẽ giống như lời Y Y nói . . . . . .nhưng tại sao. . . . . . Cô lại không có ghét người kia
đụng chạm. . . . . . Thậm chí là nụ hôn của hắn. . . . . .Mặc dù, chán
ghét hắn như vậy. Cửa hàng trước mắt buôn bán các loại đồ nướng . Tiêu
Bạch Minh đi ra chỗ trống ôm Đồng Thiên Ái ở trước ngực tránh khỏi đám
người chật chội. Cúi đầu hỏi thở nóng rực phả vào cổ của cô "Thiên Ái!
Em ăn cái nào đây?"
Đột nhiên giữa cổ có một chút khó chịu. Thậm chí có thể cảm thấy tóc gáy của mình trong nháy mắt dựng lên. Quá thân mật. . . . . . Giữa bọn họ. . . . . . Như vậy thân mật. . . . . . Phải là chuyện đương nhiên a. . . . . . Tại sao. . . . . . Thân thể của mình. . . . . . cảm thấy ghét như
vậy. . . . . .
". . . . . ." Thân thể trực tiếp hướng nơi đó nói "Dạ. . . . . . Tùy ý. . . . . . Ăn gì cũng được. . . . . ."
Sau lưng không biết bị người nào ở phía trước đẩy một cái, Tiêu Bạch
Minh lảo đảo về phía cô. Mà môi của hắn đúng lúc Đồng Thiên Ái nghiêng
đầu trong nháy mắt trên gương mặt của cô rơi xuống một nụ hôn nhẹ. Hai
người đồng thời đỏ mặt, có chút ngại ngùng, lúng túng không nói gì.
"Anh Bạch Minh, em muốn ăn bạch tuộc viên. Nơi này nóng quá, em ở bên
ngoài chờ anh." Vội vàng nói xong, cả người từ bên cạnh hắn vòng qua,
chui ra khỏi đám người.
Tiêu Bạch Minh sửng sốt một chút, không nghĩ tới cô đột nhiên sẽ có hành động đó. Đợi đến khi hắn lấy lại tinh thần, Đồng Thiên Ái cũng đã đứng ở phía sau đám người bên ngoài. Chiều cao 1m6 mấy mặc dù không tính là
lùn, nhưng là bị bao phủ bởi đám người phía sau. Đồng Thiên Ái tâm bên
trong có chút đau lòng, ngắm nhìn Tiêu Bạch Minh ở trong đám người rồi
chợt cúi đầu. Quanh mình náo nhiệt như vậy,nhưng tim của mình lại trống
rỗng một mảnh. Cảm thấy khổ tâm vì không biết làm sao, ngay cả mình còn
không hiểu nổi nội tâm của mình. . . . . . Cô, rốt cuộc là thế nào. . . . . .Thích anh Bạch Minh lâu như vậy, hiện tại đã trở thành bạn gái của
anh cô nên thật vui vẻ mới đúng ! Thế nào lại một lần nữa cự tuyệt
anh?Lần trước là ở trên xe cự tuyệt nụ hôn của anh. . . . . .Lần này,
ghét anh nắm tay của mình, thậm chí chỉ là môi của anh không cẩn thận
hôn trên gò má, mình cứ như vậy sợ hãi chạy đi. . . . . .Đồng Thiên Ái!
Chẳng lẽ ngươi không biết sao? Làm như vậy là sẽ làm thương tâm anh Bạch Minh ! Một lúc sau, Tiêu Bạch Minh cầm mấy xâu bạch tuộc viên nhỏ, từ
trong đám người đáng hò hết loạn lên đi ra ngoài. Trang phục đầu tóc vì
chen lấn biến thành xốc xếch. Sải bước đi tới trước mặt Đồng Thiên Ái,
đem bạch tuộc viên nhỏ đưa cho cô cười nói, "Nhanh ăn đi! Nguội sẽ không có mùi vị !"
"Dạ. . . . . ." Đồng Thiên Ái buồn buồn nói, lại chậm chạp không có đưa tay.
Anh Bạch Minh luôn đối với cô tốt như vậy. . . . . . Cho tới bây giờ
cũng không cùng cô so đo. . . . . . Mỗi lần cô giả bộ đều làm như không
có chuyện gì xảy ra. . . . . . Tại sao cứ điềm nhiên như không có việc
gì, như vậy để cho cô ngược lại càng thêm khó chịu. Cắn răng vì ý tưởng
đáng xấu hổ của mình.Anh Bạch Minh đối với mình tốt như vậy, hiện tại
lại trốn tránh trách nhiệm đẩy đến trên người anh đi? Đồng Thiên Ái!
Ngươi đúng là đáng chết! Tiêu Bạch Minh nhìn cô vẫn không có phản ứng,
nụ cười có chút cứng ngắc, lại vẫn bình thản nói "Thiên Ái! Có phải khát nước hay không? Hay như thế nào?"
Đồng Thiên Ái. . . . . . Làm sao ngươi có thể phụ lòng một người đối với ngươi tốt như vậy. . . . . .Trừ phi, ngươi là một người vô tình vô
nghĩa.
"Không phải! chỉ là đột nhiên gió thổi hạt cát vào trong mắt em nên mắt
có chút khó chịu !" Nói xong, đưa tay làm bộ dụi dụi con mắt.
Nhận lấy bạch tuộc viênTiêu Bạch Minh một tay chủ động nắm lấy tay của anh.