Chọc Tới Chủ Tịch Tổng Tài

Chương 126: Động tác lơ đãng




Ách!Bạn trai? Bạn trai! . . . . . . Bạn trai của cô? Là đang nói tên biến thái sao? . . . . . . Không thể nào! . . . . . . Thật là choáng nha. . . . . .
Đồng Thiên Ái nhất thời có cảm giác hít thở không thông, kéo tay cậu nhóc lại, nghiêm túc nói “Cậu bé! Anh này không phải bạn trai của chị đâu!”. Mặc dù biết cùng một đứa bé nói về vấn đề này thì có vẻ không cần thiết, nhưng hiện tại cô không có để ý được nhiều như thế. Cho dù là một đứa bé hiểu lầm mối quan hệ của bọn họ cũng không thể được. Cô không cho phép.
Đôi mắt tròn to của cậu nhóc nhìn chằm chằm vào hai người trước mặt, trong lòng cảm thán ‘Anh trai này dáng dấp rất tuấn tú, rất đẹp mắt nữa! Không phải bạn trai thì là gì đây?’
“Chị à! Chị không cần phải xấu hổ đâu!” cậu nhóc nhe răng cười hì hì, nói “Mẹ có nói qua, đây gọi là ‘xấu hổ’”
Xấu hổ? Cô muốn ngất quá! Cô xấu hổ ở đâu chứ? Đồng Thiên Ái cau mày, cố chấp muốn thay đổi suy nghĩ của cậu nhóc “Cậu bé! Em nghe chị nói! Chị không có xấu hổ, chị với anh này….”dừng lại một chút rồi liếc nhìn người phía sau một cái, cô tiếp lời “cùng anh trai này là bạn tốt mà thôi”
“Bảo Bảo! Xin lỗi chị xong chưa? Chúng ta về nhà nào!” cách đó không xa, mẹ cậu nhóc nhắc nhở.
"Mẹ! Con nói xin lỗi xong rồi!" cậu nhóc quay lại phía mẹ mình hô một tiếng rồi lại hướng Đồng Thiên Ái nháy nháy mắt “Anh! Chị! Gặp lại sau!”
“Được! Hẹn gặp lại” Đồng Thiên Ái không biện pháp, nói tạm biệt cậu nhóc
Đứng nhìn cậu nhóc rời đi ngày càng xa, trong lòng Đồng Thiên Ái tức giận càng mãnh liệt, căm giận quay đầu nhìn tên đứng sau mình nãy giờ, lại phát hiện hắn đang nhìn chằm chằm vào mình. Ánh mắt hắn sao lại thâm sâu vậy chứ! Tựa như toàn bộ thế giới đang hiển diện trước mặt hắn, nhưng tận sâu trong đáy mắt kia cũng chỉ có duy nhất hình dáng cô mà thôi.
“Anh nhìn tôi làm gì?” Đồng Thiên Ái nói xong, tức giận quay đầu đi chỗ khác, không nhìn đến Tần Tấn Dương. Tần Tấn Dương biết cô hiện tại đang rất tức giận. Hắn chợt nhớ đến ngày trước chỉ vì tờ khế ước kia mà ở chung với cô một thời gian. Thời gian đó thật đáng để nhớ đến nha. Nếu như về sau mỗi ngày có thể cùng cô chung sống, như thế cuộc sống của anh sẽ không bao giờ biết đến hai chữ ‘buồn chán’ nữa rồi.
“À! Cô gái đáng yêu của tôi! Em không cần phải… xấu hổ nữa đâu! Chúng ta đi thôi!” Tần Tấn Dương nâng lên khóe môi, lần nữa dắt lấy tay cô, đi về phía trước.
Cái gì cái gì . . . .bạn gái đáng yêu gì chứ? . . . Tên biến thái chết tiệt! Đồng Thiên Ái vội vàng hất tay ra, tức giận nói “Buông ra! Mau buông tôi ra! Anh có nghe không hả! Tôi cho anh biết anh không ra, tay của anh không yên với tôi đâu!”
“Có chuyện này nữa sao?” Tần Tấn Dương nghiêng đầu, nhìn khuôn mặt cô vì tức giận mà phình to lên. Đồng Thiên Ái đỏ mặt, cãi chày cãi cối nói “Hừ! Dù sao anh buông tay tôi ra là được rồi!”
Tần Tấn Dương ‘Nha’ một tiếng, sống chết nói “Không buông!”
"Buông ra!"
"Không buông"
"Buông ra!"
". . . . . ." Không để ý
“Nếu không tôi la lên anh sàm sỡ tôi! Nhanh buông tay tôi ra!”
“Em cho rằng mọi người sẽ nghĩ người đẹp trai như tôi đây lại đi sàm sỡ em sao? Nếu không sợ mất mắt em thích thì cứ kêu!”
". . . . . ."
Một lát sau.
"Biến thái chết tiệt! Câu vừa rồi của anh có ý gì hả?” Đồng Thiên Ái đột nhiên phục hồi lại tinh thần, nghi ngờ nhìn khuôn mặt Tần Tấn Dương.
A a a a —— thật là không biết xấu hổ! Quá không biết xấu hổ! Lại có người sẽ mình nói mình lớn lên đẹp trai đấy! Tên biến thái tự cuồng như thế trên đời này chỉ sợ còn mỗi mình hắn mà thôi. Tần Tấn Dương không nói gì thêm, khẽ dùng sức nắm chặt bàn tay cô đã có chút lạnh lẽo. Hắn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt muôn hình muôn vẻ của cô, không ức chế được cười nhẹ ra tiếng.
Đường phố Đài Bắc, khoảng tám giờ tối chính là thời điểm đông người nhất. Một người đàn ông khuôn mặt tuấn tú, mặc trên người bộ quần áo Hip-hop cá tính, nắm lấy tay cô bạn gái nhỏ đáng yêu đang tức giận. Hai người cùng hòa vào trong đám đông trên đường lớn. Gần đến cuối thu, khí trời càng ngày càng lạnh. Trong đám đông các đôi tình nhân thân mật ôm lấy eo đối phương. Không chỉ có thể chống đỡ cái rét lạnh của thời tiết mà còn khiến trái tim hai người lại gần nhau hơn. Đồng Thiên Ái nhìn về phía chung quanh, chu chu miệng, cố gắng không để tên biến thái bên cạnh biết mình đang lạnh, nhưng thân thể vẫn không thể nhịn được, khẽ run rẩy. Chết tiệt! Sao lại lạnh thế này chứ! Cô sao lại thảm thương thế này!
Tần Tấn Dương cúi đầu nhìn người đi bên cạnh, có thể cảm nhận được một cách rõ ràng những biến hóa nhỏ nhặt nhất của cô. Con nhím nhỏ này! Sao lại quật cướng cố chấp đến thế này chứ! Trong lòng hắn không ngừng than thở, rồi ngay sau đó dừng bước lại. Đồng Thiên Ái phía sau cũng dừng lại, liếc về hướng Tần Tấn Dương “Anh định làm gì nữa?”
“Người phụ nữ ngốc nghếch này!” Tần Tấn Dương tức giận mắng một tiếng, đưa tay cởi áo khoác của mình ra rồi khoác lên người cô. Áo của một người cao 1m88 bây giờ lại trùm lên người cô, đem cả người cô bao lại hoàn toàn. Cô so với hắn thật sự rất rất nhỏ.
“Để tôi làm!” Đồng Thiên Ái ngượng ngùng “Để tôi tự kéo khóa! Mau đem móng vuốt của anh ra đi! Biến thái chết tiệt! Anh có nghe không hả?”
Bực mình! Hắn là người điếc sao? Sao không đem lời cô để vào tai vậy nè!
“Để tôi kéo khóa cho em!” Tần Tấn Dương cố chấp, bàn tay to lôi kéo chiếc khóa lại phát hiện chính mình tay chân vụng về, kéo mãi không được. Đồng Thiên Ái đưa tay vỗ vỗ móng vuốt của hắn “Buông ra! Tôi tự làm được!”
“Em đừng động!” sao lại không được nhỉ? Trong lúc dây dưa, tay của hắn lơ đãng đụng chạm đến ngực cô. Hiển nhiên Tần Tấn Dương không có bất kỳ cảm giác bất thường nào, nhưng Đồng Thiên Ái thì lại hít phải một ngụm khí lạnh. Hít sâu một hơi tức, Đồng Thiên Ái kêu to “Biến thái chết tiệt! Tôi cảnh cáo anh! Lập tức mang bàn tay anh trên người tôi ra mau!”
Vừa dứt lời, mọi người đang đi trên đường đều dừng bươc lại, không thể tưởng tượng nổi chăm chú nhìn hai người bọn họ. Hai người như chết ngậm trong ánh mắt tò mò và lời xì xào bàn tán của mọi người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.