Chói Mắt

Chương 26:




Buổi tối, từng đoàn người đi lại trên phố, những con bướm đêm không ngừng vỗ cánh đập vào ngọn đèn đường, thỉnh thoảng có một cơn gió thổi qua, dường như thời tiết đã dễ chịu hơn một chút so với khi Tình Dã mới tới đây, đến cả những hạt cát mờ trong không khí cũng vơi đi đôi chút.
Cô quay đầu lại nhìn Hình Võ chằm chằm, anh vẫn đút hai tay vào túi quần, dáng vẻ lầm lì.
“Xe thăng bằng của anh đâu rồi?”
Hình Võ nhìn cô, đáp: “Ở phòng trực.”
Thấy Tình Dã không có ý muốn ra về, anh khẽ nhướng mày hỏi: “Học bây giờ à?”
Tình Dã yên lặng nhìn anh, Hình Võ đùa cợt: “Không về nhà làm bài nữa hả?”
“Chạy xe đó về rồi học.”
Khi Hình Võ đi lấy xe thăng bằng, thì Tình Dã đứng bên đường đeo tai nghe, vừa nghe bài luyện phát âm vừa đợi anh.
Khoảng năm phút sau, hai ngọn đèn LED đầu đường đột nhiên bật sáng, Tình Dã quay đầu lại nhìn thấy Hình Võ đang đứng trên chiếc Ninebot, dáng vẻ mảnh mai phi nước đại trong bóng đêm trông giống như bóng ma. Những đường đi lượn vòng hình chữ S của anh đã hoàn toàn phô ra việc anh là chàng trai bắt mắt nhất trên con phố này, sau đó anh nhẹ nhàng dừng trước mặt Tình Dã, nói với cô: “Lên đi.”
Tình Dã thật sự muốn vả cho anh một cái, lên cái mẹ nhà anh, anh không biết đây là lần đầu tiên tôi chơi sao?
Hình Võ liếc nhìn cô một cái và hỏi: “Có biết kiểm soát nó thế nào không?”
Tình Dã giẫm một chân lên trên: “Chưa từng ăn thịt heo nhưng cũng từng thấy heo chạy mà.”
“…” Cô có chắc chắn đây không phải là đang chửi người không?
Đột nhiên Tình Dã bật cười: “Anh lấy nó ở đâu thế? Cái này ở thị trấn các anh được coi là công nghệ cao rồi nhỉ?”
Hình Võ nghe những lời trêu chọc của cô thì liếc nhìn cô một cái: “Không biết đường tìm ở Alibaba chắc?”
Tình Dã thật sự chân thành khen ngợi việc Hình Võ còn biết mua xe cân bằng trên mạng: “Chắc chắn anh là người đàn ông quê mùa thời trang nhất trong thị trấn này.”
“…”
Sau đó, lại nói: “Đỡ tôi đi.”
Hình Võ khinh khỉnh nhìn cô: “Không đỡ, ngoài phố mà tay nắm tay thì còn ra thể thống gì nữa.”
Tình Dã hoàn toàn không thèm để ý đến anh, cô vươn tay ra, Hình Võ cụp mắt nhìn bàn tay nhỏ nhắn đang đưa tới trước mặt mình, nhất thời không nắm lấy, nhưng đến khi anh chuẩn bị túm lấy tay cô thì Tình Dã lại cứ thế bám vào cánh tay anh rồi giẫm lên chiếc xe thăng bằng, khiến Hình Võ nắm vào không khí, ánh mắt anh khẽ thay đổi, đảo mắt một cái rồi nheo lại.
Thời điểm Tình Dã mới giẫm lên, cơ thể vẫn còn lắc lư, vẻ mặt căng thẳng ôm chặt lấy hai cánh tay Hình Võ, thấy vậy Hình Võ khẽ cười, hỏi cô: “Có được không thế hả?”
Tình Dã lại vô cùng kiêu ngạo: “Cho tôi vài phút, không có gì là tôi không học được.”
Ban đầu Hình Võ còn định lẳng lặng nghe cô chém gió, kết quả là vài phút sau anh đã tự vả vào mặt, Tình Dã thực sự thả một tay ra để thử tự mình kiểm soát chiếc xe cân bằng, mới đầu tốc độ của cô vẫn chậm, có lẽ là do ở đây xe cộ đi lại ít, nên sau đấy, mỗi lúc cô lại một thêm mạnh dạn, tốc độ dần tăng nhanh chạy phía trước Hình Võ, mà anh cũng từ từ đi theo sau cô.
Đến khi Tình Dã đã thành thạo cách điều khiển chiếc xe cân bằng, cô ngày càng cảm thấy đứng trên nó thật thoải mái, từ nhỏ ba cô đã luôn thích để cô trải nghiệm mọi thứ, vì vậy khi chơi những món đồ chơi này, Tình Dã luôn rất táo bạo.
Ánh đèn đường kéo bóng cô thật cao mà mảnh khảnh, chiếc quần jean cạp cao khiến đôi chân vừa dài lại vừa thẳng, ba lô khoác trên lưng, tai đeo tai nghe trông thật ngầu. Với thần thái ấy, cô đi qua những ngọn cây thấp chết chóc, lướt qua những chiếc thùng thư bong tróc, cùng vài căn nhà ngoài cửa để đầy thùng các tông, như thể những sợi dây chằng chịt phía xa đều đã biến mất vậy.
Con đường đổ nát mà Hình Võ đã đi qua không biết bao nhiêu lần bỗng chốc bừng sáng, nhìn bóng hình đang gần ngay trước mắt, lại như có thể bay xa và biến mất bất cứ lúc nào, ánh mắt anh đột nhiên trầm xuống. Cuối cùng, toàn bộ khung cảnh bên đường đều đã biến mất, trong mắt anh chỉ còn lại chùm sáng ấy, dần dần ngưng tụ lại thành một chấm nhỏ, mỗi lúc một xa, mỗi lúc một mơ hồ… Đúng lúc này, âm thanh của chiếc xe ba bánh xuất hiện tại giao lộ, khiến đồng tử Hình Võ đột ngột co rút, anh hét lên về phía Tình Dã: “Quay lại!”
Vào giây phút ấy, Hình Võ cảm thấy như tim mình bỗng ngừng đập, anh không biết đó là loại cảm giác gì, chỉ là khi mà chiếc xe ba bánh kia lao đến, anh đã chạy như bay về phía Tình Dã, cứ thế ôm cô vào lòng, một cơn gió ấm thổi tới, phố xá vắng lặng, trăng sao thưa thớt, mà tiếng động của chiếc xe ba bánh lại mỗi lúc một xa.
Cánh tay Hình Võ ôm chặt lấy Tình Dã, mặt cô vùi sâu vào ngực anh, cô cảm nhận rõ ràng nhịp tim đập mạnh mẽ của anh, đây là nơi gần với trái tim anh nhất.
Tình Dã cũng không cử động, giọng nói có chút kinh ngạc, không chắc chắn: “Anh ôm tôi làm gì thế?”
Hình Võ đột nhiên sững sờ, vội vàng thả cô ra rồi lùi về sau một bước, đôi mắt đen láy vẫn còn tia sáng khẽ dao động: “Còn không phải là vì sợ cô bị xe tông sao?”
Ánh mắt Tình Dã đem theo ý tứ thăm dò nhàn nhạt, cô nhìn anh chằm chằm vài giây, rồi đột nhiên bật cười, lướt qua anh: “Khoảng cách xa như vậy mà, anh nghĩ tôi mù hả? Hay là người kia mù?”
Lúc này, Hình Võ mới nhận ra rằng, khi chiếc xe ba bánh đó rẽ vào thì cô đã đổi hưởng, sắc mặt anh đột nhiên thay đổi, quay người lạnh lùng ném lại một câu: “Đi thôi.”
Thấy sự hờ hững bất chợt của anh, cô liền bĩu môi, rồi nhanh chóng giẫm lên chiếc xe thăng bằng lướt đến bên cạnh anh, nghiêng đầu sang nói: “Này, sao anh lại cho tôi vào danh sách đen?”
Hình Võ vẫn lạnh mặt, không cần nhìn cũng có cảm giác khó xâm phạm, Tình Dã cố ý đập mạnh vào lưng anh rồi tăng tốc lao đến trước mặt, quay người hỏi thêm lần nữa: “Tại sao lại chặn tôi?”
Hình Võ dừng lại, hai người cách nhau một đoạn đường nhỏ, anh lấy ra một điếu thuốc, cúi đầu châm lửa, khói thuốc bao quanh đầu ngón tay, anh khẽ rũ mi, giọng nói nhàn nhạt truyền đến: “Nhận tiền của anh ta thì vô cùng thoải mái, vậy mà lại tính toán rạch ròi với tôi, tiền của tôi không thơm bằng của anh ta hả?”
Tình Dã đứng trên xe thăng bằng, nhìn anh với vẻ mặt ngơ ngác, đôi mắt to tròn khó hiểu chớp chớp hai cái, mười giây sau, cô mới đột ngột phản ứng lại, bèn nghiêng đầu mỉm cười, chiếc xe thăng bằng quay tại chỗ một vòng, tiếng cười của cô mỗi lúc một lớn, giòn tan như mưa phùn vỗ vào những búp măng non.
Sau đó, chiếc xe thăng bằng từ từ dừng lại, nụ cười của cô cũng dần nhạt đi, rồi cứ thế nhìn về phía Hình Võ, nói: “Đó là tiền của ba tôi, trước khi vào tù ba tôi cho người ta vay, vậy nên đương nhiên tôi phải lấy lại rồi, anh nghĩ cái gì thế hả?”
Hình Võ đưa điếu thuốc lên hút một hơi và không đáp lại câu hỏi của cô.
Huyễn Đảo ở ngay sau lưng họ, cột đèn tròn ba màu vẫn đang không ngừng quay tròn, nụ cười trên gương mặt Tình Dã đã hoàn toàn biến mất, vẻ khinh thường vạn vật một lần nữa xuất hiện ở cô, đồng thời khẽ nói: “Này, tuy rằng ngoại hình của tôi không tệ, mọi mặt cũng đều ưu tú, quả thực là khiến người ta động lòng, tuy nhiên anh đừng thích tôi, bởi vì… Tôi là người ba mà anh chẳng tài nào có được!”
Cô dứt lời bèn xoay một vòng tại chỗ rồi quay đầu làm mặt xấu với Hình Võ, Hình Võ ngẩn người, lần đầu tiên anh kích động đến mức muốn vo viên cô lại rồi bóp cho thành bẹp.
Tình Dã về đến cửa hàng thì lên thẳng phòng làm bài tập, Hình Võ không lên lầu làm phiền cô mà ngồi dưới lầu một chơi game. Khi Tình Dã làm xong bài tập xuống dưới đi tắm cũng đã không còn sớm nữa, vậy mà anh vẫn khoanh chân ngồi trên sofa ở tiệm làm tóc, cô tắm xong lên phòng không bao lâu thì nghe thấy tiếng chiếc xe cúp bên ngoài, anh rời đi rồi.
Tình Dã tắt đèn nằm trên giường nghịch điện thoại, thì thấy trong Wechat có một lời mời kết bạn, cô “hừ” một tiếng rồi tắt điện thoại đi, không thèm để ý đến anh.
Nhưng lật qua lật lại mười phút, cuối cùng vẫn phải mở máy lên chấp nhận lời mời kết bạn đó, một lúc sau Hình Võ gửi đến biểu tượng cảm xúc một người đeo kính râm, ngậm thuốc lá trên miệng, còn Tình Dã thì gửi lại một quả bom rồi tắt máy đi ngủ.
Quả đúng như mọi người dự đoán, sáng sớm ngày hôm sau, phó Hiệu trưởng dẫn theo giáo viên phòng Giáo vụ cùng cả cô Dương đến cửa lớp A2 tìm Tình Dã, vì vậy Tình Dã đã được đưa tới văn phòng dưới cái nhìn của đám đông.
Chưa đầy mười phút, sự việc đã lan ra toàn bộ trường An Trung, dường như tối qua toàn bộ khối mười một và mười hai đều nhìn thấy Tình Dã bị đám người bên trường An Chức chặn lại. Sau đó, Tình Dã còn tuyên bố rằng Hình Võ là đệ của mình, khiến toàn bộ giáo viên cũng như học sinh nghe xong đều cảm thấy to cả đầu, điều kỳ lạ hơn đó là cho dù cô cứ thế nói bừa nói bãi, vậy mà Hình Võ lại không động đến cô, còn giúp cô ra mặt đuổi nhóm người bên trường An Chức đi, khiến tất cả những lớp có tiết tự học tối qua đều như nổ tung, đồng thời đưa ra vô vàn phán đoán.
Thành tích học tập của Tình Dã đã lan truyền rộng rãi trong ban lãnh đạo trường từ ngay khi mới khai giảng. Nhiều năm rồi trường An Trung không có thủ khoa nào của Huyện, mấy vị trí đứng đầu Huyện đều bị trường Kim Long chiếm mất. Trường Kim Long là ngôi trường trung học phổ thông tư thục duy nhất trong Huyện, mà An Trung lại là trường cấp ba công lập duy nhất, hai trường luôn không ngừng cạnh tranh nhau trong nhiều năm, từ số lượng giáo viên cho đến tỷ lệ tuyển sinh, vì vậy lãnh đạo trường đương nhiên là muốn được nở mày nở mặt.
Bọn họ đã ngầm bàn bạc với nhau, nếu trong một năm này mà Tình Dã giữ vững được phong độ, không bị tuột dốc, thì thủ khoa Huyện hay thủ khoa Thành phố đều có hy vọng rất lớn, tuy rằng ngay đến bản thân Tình Dã cũng không rõ rằng chỉ mới một thời gian ngắn như vậy thì cô đã bị liệt vào thành đối tượng bảo vệ trọng điểm rồi.
Vì vậy sự việc xảy ra tối qua lập tức bị nhà trường nghiêm túc xem xét và sáng sớm hôm nay Tình Dã mới được mời lên để hỏi han tình hình.
Tào Phàm dẫn theo một nhóm người đứng ngoài hành lang hóng chuyện, không nói đến việc xảy ra ngoài trường, chỉ riêng chuyện tối qua Tình Dã quang minh chính đại đi cùng đám Hình Võ thôi cũng chắc chắn sẽ ăn một trận cảnh cáo rồi.
Kết quả là không lâu sau, tất cả mọi người lại thấy giáo viên phòng Giáo vụ cùng cô Dương đích thân đưa Tình Dã về lớp, trên đường đi còn cười nói vô cùng vui vẻ, hoàn toàn không có vẻ gì là mới bị giáo huấn.
Sau khi đưa cô đến lớp A2, thì cả giáo viên phòng Giáo vụ và cô Dương đều vào trong lớp, lúc này Hình Võ mới từ tốn lắc lư đi vào từ cửa sau. Mọi người đã sớm quen với việc trước giờ anh luôn nằm ngoài lề như vậy, nên có thể có mặt ở trường ở tiết học thứ hai cũng đã là vô cùng siêng năng và phấn đấu rồi.
Khi ở dưới lầu, Hình Võ đã nghe thấy việc Tình Dã bị lãnh đạo trường gọi lên nói chuyện, chỉ có điều anh không ngờ rằng mình vừa lên tới nơi thì cuộc nói chuyện đã kết thúc, mà lúc này Chủ nhiệm Cố răng hô cũng đang có mặt trên bục giảng.
Hình Võ đảo mắt nhìn Tình Dã đang đứng bên cạnh, sau đó đi đến bàn học phía sau, Chủ nhiệm Cố tìm một lượt cuối cùng cũng thấy anh và lên tiếng: “Hình Võ à, hôm nay đến sớm quá nhỉ.”
Hình Võ không nghĩ đến việc mình sẽ bị gọi tên, nhưng anh vẫn đút hai tay vào túi quần đi đến vị trí ngồi: “Không khổ không mệt, cuối cấp vô vị.”
Trong lớp bỗng vang lên một tràng cười không ngớt, nhưng từ giáo viên phòng Giáo vụ cho đến học sinh cả lớp đều bịt miệng không dám quá lỗ mãng.
Chủ nhiệm Cố đẩy gọng kính trên sống mũi, rồi trừng anh một cái: “Em đúng là mệt thật, thời gian chơi game với ngủ còn không đủ thì lấy đâu ra thời gian mà đi học.”
Hình Võ cảm thấy điều này vô cùng hợp lý, anh thành khẩn gật đầu, khiến mọi người xung quanh đều phải gục xuống bàn cười.
Chủ nhiệm Cố hắng giọng nói: “Kể từ hôm nay, nhà trường giao cho em một nhiệm vụ, đó là bảo đảm an toàn cho Tình Dã, bảo đảm môi trường học tập của Tình Dã không bị xáo trộn, nếu người bên ngoài trường đến tìm em ấy gây sự, thì em hãy cố gắng không gây mâu thuẫn rồi yêu cầu người ta rời đi, còn nếu đã yêu cầu mà vẫn không đi thì hãy báo ngay lại để lãnh đạo nhà trường tới giải quyết.”
Ngay lập tức tất cả mọi người đều phải ngồi thẳng người dậy, nhìn Hình Võ với gương mặt ngạc nhiên. Mà bản thân anh cũng vô cùng khó hiểu, hỏi: “Em cũng đâu phải vệ sĩ, tại sao lại phải bảo vệ cô ấy?”
Chủ nhiệm Cố quanh năm phải xông pha, nên hiểu rõ sức nặng của Hình Võ tại trường An Trung, bèn trìu mến nói: “Ai bảo em có nhiều “công lao” làm gì cơ chứ? Nhà trường dự định phong cho em một chức vụ là binh sĩ an toàn, nếu làm tốt thì có thể bù đắp cho những sai sót của học kỳ trước.”
“…” Binh sĩ an toàn là cái mẹ gì thế?
Hình Võ đi học bao nhiêu năm nay mà chưa từng nghe đến cái chức vụ binh sĩ an toàn này bao giờ. Anh liếc mắt nhìn về phía Tình Dã đang điềm tĩnh đứng bên cạnh, phát hiện cô lại đang khẽ cười nhìn mình chằm chằm, khiến anh thật sự muốn lao lên hỏi rằng rốt cuộc là sáng nay cô đã nói cái mẹ gì với mấy lãnh đạo trong trường này thế.
Hình Võ rời mắt, có chút không thoải mái sờ sờ lên mái tóc ngắn ngủn của mình: “Vậy cái đó… Binh sĩ an toàn có ngang hàng với hội trưởng hội học sinh không?”
Lúc này, cả lớp đều chẳng nhịn được cười nữa mà phá lên cười, đến cả “phân heo” đang chuẩn bị vào lớp cũng phải bật cười, Chủ nhiệm Cố chỉ vào Hình Võ, giễu cợt: “Em còn ngang hàng với Hiệu trưởng luôn rồi cơ!”
Dứt lời lại nhìn về phía Hổ mập: “Phạm Thống, Hoàng Chí Minh, Tôn Đống Thành, mấy em hợp tác với Hình Võ, trong lớp có một học sinh xuất sắc như vậy ra mặt, vậy mà bạn cùng lớp lại không giúp đỡ lẫn nhau, còn để cho học sinh trường ngoài đến bắt nạt, có phải muốn toàn quân bị tiêu diệt sạch hay không?”
Chủ nhiệm Cố chỉ ra mấy người đều là những học sinh bình thường không mấy nghe lời trong lớp, thấy bọn họ không ai có ý kiến, nên dặn dò xong bèn rời đi cùng cô Dương.
Tình Dã cũng chậm rãi quay lại bàn, vừa ngồi xuống, thì Hình Võ đã gửi tin nhắn Wechat đến: “Cô nói gì với mấy giáo viên kia thế?”
Tình Dã gõ vài chữ trả lời lại: “Nói anh là em họ của tôi.”
“…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.