Chói Mắt

Chương 6:




Quả thực Tình Dã đã ngủ một giấc cho đến khi trời tối mới tỉnh, vì bị viêm kết mạc nên cô không được xem điện thoại và máy tính, ở nơi này lại chẳng có lấy một người bình thường để nói chuyện. Cô lớn bằng ngần này rồi nhưng chưa từng phải trải qua một mùa hè nào tồi tệ như vậy, nên có chút muốn khai giảng thật nhanh để không cần phải ở cả ngày với những con người kì lạ trong cả gia đình này nữa.
Tình Dã nằm trên giường thêm một lúc, đến khi Lý Lam Phương gọi xuống ăn cơm thì cô mới ra khỏi giường.
Vừa đến sân sau, đã nghe thấy Lý Lam Phương phàn nàn với Hình Võ: “Đầu óc con có vấn đề rồi hả? Ổ khoá thì không phải là tiền à, nhà họ Ngô còn dễ nói chuyện, nhưng còn nhà họ Trương thì chắc chắn không chịu bỏ tiền, dựa vào cái gì mà nhà chúng ta phải lắp khoá?”
Tình Dã sững sờ một lúc, đột nhiên cô nhớ đến chiếc túi nilon mà Hình Võ mang về hồi chiều, khi ấy cô không để ý tới, lúc này nghĩ lại thì hình như đó là một bộ khoá mới, cô lập tức quay đầu nhìn về phía Hình Võ.
Hình Võ đang đút cơm cho bà nội, anh liếc nhìn Tình Dã một cái, dưới bóng đèn mờ, sườn mặt anh sáng lấp lánh, đường nét rõ ràng và anh tuấn.
Tình Dã nghĩ đến cảnh tối qua khi đang tắm, vì trên cánh cửa có lỗ thủng nên bản thân đã lo lắng cả nửa ngày, không hề có dù chỉ là một chút cảm giác an toàn, trong đầu chỉ nghĩ đến cảnh bên ngoài đột nhiên xuất hiện một đôi mắt, dọa cô sợ chẳng dám tắm lâu, vội vội vàng vàng chạy ra ngoài, vừa nóng lại vừa đổ đầy mồ hôi.
Khi ấy, Hình Võ còn mắng cô là phiền phức, tỏ vẻ đủ kiểu mất kiên nhẫn, nhưng hôm nay lại mua khoá về lắp, không hiểu lý do vì sao trong lòng Tình Dã đột nhiên dâng lên một cảm giác khác lạ, khi cô nhìn sang Hình Võ, dường như thấy anh không còn đáng ghét như vậy nữa, đến gương mặt lạnh lùng này của anh trông cũng đẹp trai hơn đôi chút.
Có vẻ như Hình Võ không muốn để Lý Lam Phương tiếp tục chủ đề này, bèn lên tiếng: “Được rồi, cũng đâu có bắt mẹ bỏ tiền, lắp cũng đã lắp, còn phải hỏi nhà chú Trương lấy tiền làm gì?”
Tình Dã ngồi xuống ăn cơm và không tham gia vào cuộc tranh cãi của hai người, kết quả là Lý Lam Phương lại bị câu nói của Hình Võ kích động, bà ấy bỏ đũa xuống, mắng nhiếc: “Câu nói này của con mẹ nghe không hiểu, cái gì mà không bắt mẹ bỏ tiền, con lớn lên thế nào? Không có bà đây nuôi thì con có cao bằng ngần này được không?”
“Tiền của con không phải tiền của mẹ chắc? Không phải tiền của nhà họ Hình hay sao? Tất cả mọi người đều sử dụng nhà vệ sinh, đến khi khóa hỏng thì ai nấy đều giả chết rồi ước nhà khác sẽ tự động thay, con thì hay rồi, tự chui đầu vào rọ, coi tiền như rác, hôm nay là cái khoá, rồi sao nữa? Ngày mai định xây nhà cho người ta luôn hả?”
Thành thật mà nói, Tình Dã cảm thấy Lý Lam Phương có chút tính toán quá đà, hàng xóm ngay cạnh ngẩng đầu cúi đầu đều thấy mặt nhau, không cần thiết phải tính toán rạch ròi vậy chứ, mặc dù nhìn ngang nhìn dọc cô đều thấy không vừa mắt với Hình Võ, nhưng việc này cô đứng về phía anh, hơn nữa cô cho rằng những lời nói này của Lý Lam Phương là quá nặng nề.
Cô ngẩng đầu lên liếc nhìn Hình Võ một cái, quả nhiên Hình Võ đang nghiến răng nghiến lợi, rõ ràng là tức đến mức muốn lật luôn cả bàn lên rồi. Tuy nhiên, anh vẫn không phát tiết, mà chỉ kiên nhẫn đút cơm cho bà nội, Lý Lam Phương thấy anh không đáp, lại càng thêm bực, mở miệng ra là tiền tiền tiền.
Từ nhỏ, Tình Dã chưa bao giờ phải lo lắng về tiền bạc và ba mẹ cô cũng chưa từng cãi vã về chuyện tiền nong, vì vậy, cô không thể hiểu nổi tại sao người dân ở đây lúc nào cũng treo chữ tiền trên miệng như vậy, hàng xóm láng giềng với nhau mà lại vì vài chục tệ mà phòng nhau như phòng trộm, quả thực là “tuyệt” không thể tả.
Cuối cùng, cô không chịu nổi nữa, bèn ngẩng đầu lên hỏi: “Bao nhiêu tiền?”
Giọng nói của Lý Lam Phương đột ngột dừng lại và nhìn về phía cô, ngay cả Hình Võ cũng cau mày quay sang.
Tình Dã nhắc lại một lần nữa: “Khoá cửa bao nhiêu tiền, để con trả, năm trăm đủ không?”
Vừa nói, cô vừa lấy ra năm tờ tiền mới tinh từ trong túi, để lên bàn: “Có thể đừng cãi nhau nữa không?”
Lý Lam Phương quả thực đã im lặng đồng thời nhìn chằm chằm vào mấy tờ tiền, nhưng điều mà Tình Dã không ngờ tới đó là Hình Võ lại đột nhiên ném bát cơm đã đút gần hết cho bà nội lên bàn, sau đó đứng dậy hung dữ nói: “Có tiền thì sao không mang hết ra mà hỗ trợ xây dựng Huyện đi? Đ!t mẹ, chỉ mình cô là có tiền thôi hả?”
Nói xong, Hình Võ đá văng chiếc ghế đẩu, rồi quay người đi mà chẳng buồn ăn cơm, Tình Dã vô duyên vô cớ bị anh quát, chiếc ghế gỗ thì bị anh đã bay, lăn hai vòng rồi vỡ. Tim Tình Dã đập thình thịch, tức giận, hoảng sợ, ấm ức, tất cả đan xen vào nhau, khiến cô suýt chút nữa thì không thở nổi, cả khuôn mặt trở nên trắng bệch.
Lúc này, Lý Lam Phương không chút nghĩ ngợi, tự nói tự nghe một câu: “Đúng là tạo nghiệt!”
Sau đó, bà an ủi ngược lại Tình Dã: “Chúng ta đừng để ý đến nó, ăn cơm thôi, nếu so đo với nó thì ngày nào cũng bị nó làm cho tức đến chết đi sống lại mất.”
Bà ấy vừa nói vừa thuận tay nhét năm trăm tệ trước mặt Tình Dã vào túi, đồng thời coi như không có chuyện gì xảy ra, cứ thế tiếp tục ăn cơm.
Tình Dã nhìn bà ấy, cô không có cảm giác ngon miệng, đến thiện cảm tốt đẹp vừa mới nuôi nấng dành cho Hình Võ cũng cứ thế biến mất, lại một lần nữa cô cảm thấy đầu óc của mấy người trong gia đình này đều có vấn đề.
Nhưng hôm nay Tình Dã đã không còn tùy hứng nữa, Hình Võ nói rất đúng, chỉ có kẻ ngu mới đối xử tệ với cái dạ dày của mình, tuy nhiên cô phải sửa lại câu nói này một chút, chỉ có kẻ ngu mới vì một tên ngốc mà đi đối xử tệ với cái dạ dày của mình. Tình Dã nhồi cơm trắng vào bụng như đang nhai sáp, no hay không chưa tính đến, ít nhất là đã ăn.
Tối hôm đó, Hình Võ không về nhà, Tình Dã không biết anh đi đâu, cũng chẳng muốn biết, chỉ có điều khi cô xuống lầu đi tắm, nhìn thấy ổ khoá mới lắp, mới nghĩ có lẽ là do Hình Võ tự tay lắp, trông rất ngay ngắn, con nhện to sau cửa cũng không còn, không hiểu do nó tự chạy đi hay là Hình Võ đuổi nó đi.
Mặt khác, ngày hôm sau, Tóc vàng hoe mang theo mấy trái táo to đến thăm cô, anh ta không tiện vào trong phòng, nên để trái cây ở lối vào cầu thang lầu hai, rồi nói vọng vào với Tình Dã đang ở bên trong: “Em họ, quả bơ gì gì đó em muốn ăn, anh đã chạy cả hai hàng bán trái cây nhưng đều không có, Cherry thì tìm thấy một nhà có, em ăn tạm trước nhé.”
Nói xong, anh ta liền rời đi, Tình Dã đi tới lối cầu thang, nhìn xuống túi trái cây to, bên trong có một quả Thanh long, Cherry thì không ổn lắm, khô khốc, nhưng ở nơi này có Cherry để ăn đã là quá sang trọng rồi.
Mấy ngày tiếp theo, đúng như những gì Lý Lam Phương nói, Hình Võ chẳng mấy khi về nhà ngủ, thậm chí đến người cũng chẳng thấy đâu, cùng lắm anh chỉ đảo qua nhà một lúc vào bữa cơm tối, thỉnh thoảng có về nhà một lúc buổi trưa, nhưng cơ bản là không ăn cơm ở nhà, mà chỉ về đút cơm cho bà nội xong lại đi.
Nhưng có một hôm, nhân lúc về anh đã đóng đinh lại chiếc ghế hôm trước bị mình đã vỡ, hơn nữa các mép ghế còn được mài nhẵn bóng, trông giống hệt những chiếc ghế được thợ gỗ nghiêm túc làm, có lẽ là do nếu anh không sửa thì trong nhà cũng chẳng tìm đâu ra thêm được một chiếc ghế.
Tình Dã không còn muốn chủ động bắt chuyện với anh rồi thành cãi nhau nữa, dường như Hình Võ cũng chẳng buồn để ý đến cô, có nhìn thấy cũng coi như không.
Nhưng một ngày nọ, trong bữa tối, Tình Dã lại nghe thấy Lý Lam Phương và Hình Võ đang cãi cọ gì đó trong tiệm làm tóc, tuy nhiên chẳng cãi được vài câu thì Hình Võ rời đi. Sau đó, Lý Lam Phương trả lại cho Tình Dã năm trăm tệ trước đấy, Tình Dã chưa từng nghĩ đến việc sẽ lấy lại, Lý Lam Phương hùng hùng hổ hổ nói: “Nhận lại tiền đi, dì còn cầm tiền của con thì Võ tử sẽ còn cãi nhau với dì.”
Tình Dã không lên tiếng, chỉ cầm lấy năm trăm tệ cất đi.
Một tuần sau, cơ bản là mắt của Tình Dã đã khỏi, vết thương trên chân cũng đang đóng vảy, ban ngày cô thường đọc sách, thỉnh thoảng sẽ giúp Lý Lam Phương thu tiền, không phải do cô nảy sinh lòng tốt mà là do quá nhàm chán, từ khi tới đây, ngoài việc nằm trong phòng đọc sách ra thì hầu như cô chẳng đi đến đâu.
Ngoại trừ tiệm làm tóc to như lòng bàn tay này, còn lại cô chưa từng bước chân ra ngoài, một là vì cô không thông thuộc nơi đây, hai là vì từ sau buổi tối hôm đó bị Hình Võ dọa, cô đã vô cùng lo lắng về tình hình an ninh tại thị trấn này, cũng không dám ra ngoài đi dạo một mình.
Có vài ngày Tóc vàng hoe và Hổ mập tới Huyễn Đảo và tới thăm cô, thấy mắt cô đã khỏi, Tóc vàng hoe còn cười đùa nói: “Cuối cùng trông không còn đáng sợ nữa rồi.”
Tình Dã thuận miệng hỏi một câu: “Bình thường Hình Võ sẽ làm những gì?”
Tóc vàng hoe nói một cách đúng lý hợp tình: “Chăm chỉ kiếm tiền thôi.”
“Làm thêm hè sao?”
Hổ mập lắp bắp: “Không, không phải làm thêm hè, mà là, là công việc lâu dài.”
Tóc vàng hoe cười, nói: “Em không biết phải không, ở bên ngoài anh Võ nhà chúng ta được mọi người gọi là Ông nhỏ Võ, giỏi giang lắm đó, đình Trát Trát của chúng ta không kiếm nổi người thứ hai giỏi như anh Võ đâu.”
Tình Dã không khỏi lộ ra vẻ khinh thường, trong lòng thầm chửi rửa lũ ngốc kia, có lẽ mấy người này chưa từng gặp người được gọi là giỏi giang nhỉ? Nhà Vật lý học, nhà Khí tượng học, nhà Thiên văn học, Kỹ sư, Lực lượng đặc biệt, Phi công không coi là giỏi thì Hình Võ có thể giỏi đến cỡ nào cơ chứ?
Tóc vàng hoe thấy Tình Dã không tin, liền cuống cuồng: “Thật đó, anh Võ nhà chúng ta…”
Hổ mập nhéo anh ta một cái: “Chẳng phải anh Võ bảo cậu không được đem chuyện của anh ấy đi nói khắp nơi sao?”
Tóc vàng hoe ngậm miệng lại, Tình Dã hỏi: “Mấy người còn đi học không?”
Tóc vàng hoe đáp: “Đi chứ, tụi anh còn cả anh Võ nữa đều học ở trường An Trung, sắp lên lớp mười hai rồi.”
Tình Dã nhướng mày, trường An Trung? Đó là ngôi trường mà cô chuyển tới học, không ngờ Hình Võ lại cùng khóa với cô, quả thực không thể nhìn ra dáng vẻ học sinh ở anh, cô còn tưởng anh đã bỏ học lâu rồi cơ.
Hổ mập và Tóc vàng hoe ở lại thêm một lúc rồi ra về.
Kể từ khi mắt của Tình Dã khỏi hẳn, cô đã bắt đầu xem trước các bài khoá của lớp mười hai trên máy tính, các bạn học cũ của cô đã bắt đầu đi học lại từ sớm rồi, mà trường học ở đây vẫn chẳng có động tĩnh gì, đều như Tóc vàng hoe và Hổ mập, suốt ngày chạy nhông ngoài đường, hoàn toàn không giống người sắp chuẩn bị tham gia kỳ thi đại học, quả thật là thần kỳ.
Nhưng điều càng kỳ diệu hơn đó là Tình Dã lại thấy có một loại cảm giác áp bức vô hình, cô lạc điệu với tất cả mọi người nơi đây, cách duy nhất để rời khỏi đây là lấy trình độ vượt xa người bình thường ra để thi vào đại học.
Dựa theo dự định vốn có, mục tiêu của cô là Đại học Toronto hoặc Columbia, hiện nay những trường đại học tốt ở Canada đều đang nâng cao thành tích đầu vào. Tuy nhiên, điều mà cô muốn không phải được chọn mà là học bổng, tính theo khả năng xấu nhất thì ba cô sẽ không được thả ra, một mình cô ra nước ngoài sinh sống, thì kinh phí là ưu tiên hàng đầu, mặc dù vô cùng khổ sở và bất đắc dĩ nhưng cô không thể không lên kế hoạch cho tương lai của mình.
Có thời điểm vào ban ngày, cô vừa ngồi thu ngân vừa mở những video dạy học ra để ghi ghi chép chép. Nhưng dường như việc làm của cô là một điều kỳ lạ trong mắt mọi người, thậm chí một người bạn trong nhóm đánh bài của Lý Lam Phương còn nói: “Con gái học lắm vậy làm gì? Sau này chẳng phải đều lấy chồng sinh con sao?”
Thế mà lại còn có người phụ hoạ theo.
Tình Dã không dám tin rằng ở thế kỷ 21 rồi mà vẫn có người cho rằng phụ nữ thì không nên học?
Lúc đó, cô không kìm được mà nói một câu: “Tiền mà mấy người kiếm được có đủ cho vợ con ở nhà đủ ăn đủ mặc, đạt được tự do tài chính không? Nếu không thể thì dựa vào cái gì lại không để phụ nữ dùng kiến thức để thay đổi số phận? Nhà nước quy định vậy chắc?”
“Này, này, này, con bé này…” Mấy người đánh bài không ngờ cô gái thường ngày có vẻ ít nói lại đột nhiên đáp trả.
Đây cũng là lần đầu tiên Lý Lam Phương thấy Tình Dã tích cực như vậy trước mặt mọi người, bà ấy lên tiếng làm hoà: “Bớt nói vài câu đi, con bé thích học thì để cho nó học, cũng đâu có phải làm chuyện gì xấu.”
Mấy người đánh bài thấy chị hai Lý lên tiếng, bèn không nói lại nữa, tuy rằng phần lớn thời gian Lý Lam Phương đều rất cổ hủ, nhưng về mặt học hành, bà ấy cảm thấy Tình Dã có ý chí tiến thủ như vậy là rất tốt, ít ra thì cậu con trai thối thây của bà không làm được, bảo thằng bé ở nhà học hành đàng hoàng nửa ngày còn không bằng lấy mạng nó đi cho xong.
Ai ngờ chiều hôm sau, Tình Dã chẳng qua chỉ đi vệ sinh một cái, lúc ra ngoài thì xảy ra chuyện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.