Chói Mắt

Chương 92:




Ba ngày tiếp theo Hình Võ nằm viện, tinh thần Tình Dã đã chuyển biến rõ rết, mỗi lần bác sĩ vào kiểm tra đều nói rằng thanh niên khôi mục thật nhanh.
Trên người Hình Võ có rất nhiều vết thương, tuy rằng nhìn trông vô cùng thê thảm nhưng về cơ bản đều là vết thương ngoài da, mà với những vết thương ngoài da như vậy thì lại không được chạm vào nước và tất nhiên là chẳng thể tắm.
Mấy ngày này, đến kiểu đầu đinh của anh cũng mọc dài ra, có chút hơi lộn xộn trên đỉnh đầu, nhưng lại lộ ra vẻ đẹp trai rất khó giải thích. Lý Lam Phương cầm một bộ đồ bệnh nhân sạch, bảo anh xuống giường vào phòng tắm để giúp anh lau người.
Hình Võ thấy hoàn toàn chẳng có vấn đề gì cả, chỉ có điều khi đi đến cửa phòng tắm, đột nhiên anh lại quay người nói với Lý Lam Phương đang chuẩn bị đi vào: “Không cần mẹ lau đâu.”
Lý Lam Phương vừa cười vừa mắng: “Ranh con, lại còn xấu hổ với mẹ nữa hả?”
Hình Võ đưa ánh mắt sang Tình Dã đang xếp thuốc ở bên cạnh, rồi nói với cô: “Em vào đây.”
Tình Dã sững sờ, ngẩng lên nhìn anh, thấy trong mắt anh ẩn giấu ý cười nhàn nhạt, Lý Lam Phương quay đầu về phía Tình Dã, Tình Dã có chút xấu hổ đối diện với ánh mắt của bà ấy, bèn cúi đầu chạy đến cửa nhà vệ sinh, đẩy Hình Võ vào trong, rồi vội vàng đóng cửa lại, nói: “Anh điên rồi hả?”
Hình Võ nghiêng người, cố nén nụ cười trên khoé miệng, vẻ mặt vô cùng tuỳ ý: “Bảo mẹ anh lau cho anh không bằng để người mốc meo luôn cho rồi, thêm nữa là hiện giờ không phải là bà ấy chưa biết.”
Hai má Tình Dã ửng đỏ, nói như vậy, thì có lẽ nụ hôn ở sân vận động khi đầu óc cô đang kích động ấy đã khiến cả thế giới đều biết rồi, nhưng nếu chưa nói toạc ra thì cô vẫn luôn có chút mất tự nhiên khi ở trước mặt Lý Lam Phương.
Hình Võ thấy cô ngẩn ngơ, bèn nói: “Đứng ngây ra đó làm gì? Giúp anh cởi quần áo đi.”
“Anh không tự cởi được hả?”
“Tự cởi được thì bảo em vào đây làm gì?”
“…”
Tình Dã đưa tay lên cởi cúc áo cho anh, phòng tắm nhỏ chật chội, hơi thở của Hình Võ phả lên đầu cô. Cô ngẩng lên liếc nhìn anh một cái, ánh mắt anh nóng như lửa, cảm giác quen thuộc đó bỗng dưng lại khiến Tình Dã cảm thấy căng thẳng một cách khó hiểu.
Tất cả hàng cúc áo đã được mở, lộ ra khuôn ngực thấp thoáng của anh, Hình Võ nhìn vào đôi má ửng hồng của cô, rồi bất ngờ áp sát cô vào bức tường phía sau, hôn lên môi cô. Tình Dã để tay trước ngực anh khẽ đẩy anh ra, nhưng cơ thể lại mềm nhũn mất lực vì nụ hôn của anh. Hình Võ kéo cô vào lòng, thì thầm bên tai cô: “Anh nhớ em.”
Tình Dã chui ra từ dưới khuỷu tay anh, trừng mắt nhìn anh: “Nếu anh muốn miệng vết thương hở ra thì cứ việc xằng bậy đi.”
Hình Võ nhìn dáng vẻ dữ tợn của cô, bất giác nở nụ cười: “Liệu sau này anh có bị vợ quản chặt không đây?”
“Sẽ bị, ngồi xuống đi.”
Hình Võ thực sự ngoan ngoãn ngồi xuống, Tình Dã bảo anh cúi xuống để giúp anh gội đầu, sau đó lấy khăn ướt lau quanh vết thương trên người. Nhưng trên người anh có quá nhiều vết thương, mỗi lần khẽ chạm vào là cơ bắp trên người Hình Võ lại căng cứng, khiến tim Tình Dã giật thót, cô liên tục nói với anh: “Nếu đau thì anh cứ nói nhé.”
“Em yên tâm lau đi.”
Từ đầu đến cuối, Hình Võ không than đau nửa lời, vì để giảm bớt sự lo lắng của cô, anh đã thuận miệng trò chuyện với cô về tình hình trong nhà xưởng dạo gần đây.
Quy trình sản xuất trong nhà xưởng đã được kiểm soát, gian hàng trên mạng do Đỗ Kỳ Yến điều hành đã có một chút lượng truy cập đến từ streamer mà Hổ Mập giới thiệu, tuy không nhiều đơn hàng, nhưng thỉnh thoảng vẫn có. Có lẽ cứ như vậy thì từ tháng sau, số tiền kiếm được mỗi tháng chỉ đủ để trả lương cho hai người họ và thanh toán các hóa đơn điện, nước cùng chi phí hoạt động khác.
Tình Dã ngồi xổm xuống giúp anh lau vùng bụng dưới, nhưng đột nhiên lại dừng lại, ngẩng lên nhìn anh, trong đôi mắt là lớp sương mù chập chờn, Hình Võ hỏi cô: “Sao thế?”
Tình Dã chỉ vào quần lót của anh: “Anh có muốn cởi không?”
Vừa dứt lời, Tình Dã nhìn thấy chút ngượng ngùng hiếm thấy xuất hiện trên gương mặt Hình Võ, anh cầm lấy chiếc khăn trên tay cô, nói: “Để anh tự làm, em ra ngoài đi.”
Tình Dã mỉm cười tiến lên một bước, ngẩng đầu nhìn anh: “Anh xấu hổ sao?”
Lúc này, cô đang ngồi xổm giữa hai chân anh, chiếc áo phông dáng rộng lộ ra khung cảnh quyến rũ từ góc nhìn của Hình Võ, dáng vẻ ấy khiến máu trong người anh lập tức chảy ngược.
Khoé mắt của Tình Dã liếc thấy thứ gì đó, đến khi cô cúi đầu xuống nhìn, thì thấy “con rồng khổng lồ” đã thức tỉnh. Hình Võ khẽ mỉm cười, nhìn cô: “Em cố ý phải không?”
Tình Dã vội vàng đứng lên, xua tay: “Làm phiền anh rồi.”
Hình Võ hạ ánh mắt, nhìn cô đầy nguy hiểm: “Còn nán lại là em sẽ không ra ngoài được nữa đâu đấy.”
Tình Dã hốt hoảng chạy khỏi phòng tắm, may mà Lý Lam Phương đã không còn trong phòng bệnh nữa rồi, nếu không lại chẳng tránh được một màn xấu hổ.
Khi Hình Võ từ phòng tắm đi ra, thì Tình Dã đã sang bên chỗ bà nội, Lý Lam Phương lấy nước quay lại, cằn nhằn: “Chẳng phải cái tên họ Tào kia đã nhận tội rồi à? Tại sao người nhà của cậu ta không chịu đến đền tiền, còn kêu không có tiền, mà con trai họ cùng phải ngồi tù, lần sau mẹ phải tới nhà cậu ta nói cho một trận.”
Bà ấy vừa nói vừa đưa quả táo đã rửa sạch cho Hình Võ, Hình Võ thuận tay cầm lấy cắn một miếng, nhưng không lên tiếng, một lúc sau mới nói: “Mẹ anh ta đi theo người khác rồi, ba anh ta cờ bạc đến nhà cũng bán, mẹ đến đấy không sợ ba anh ta xiên cho mẹ một nhát rồi đồng quy vu tận à?”
Lý Lam Phương tái mặt: “Không phải chứ? Vậy cũng đâu có bỏ qua được! Nhà cũ của chúng ta có tồi tàn chẳng đáng vài chục nghìn tệ cũng phải bắt họ đền, thêm nữa nhà mới bây giờ còn là do Tình Dã bỏ tiền ra.”
Hình Võ cụp mắt cắn một miếng táo, Lý Lam Phương ngồi cạnh giường nhìn anh, ngập ngừng muốn nói lại thôi cả nửa ngày mới mở miệng: “Võ tử, con và Tình Dã… Hai đứa…”
Hình Võ bình tĩnh ngẩng đầu lên: “Mẹ muốn hỏi điều gì?”
Lý Lam Phương cúi đầu cười khổ, nói: “Tuy rằng con là con trai mẹ, chắc chắn là mẹ yêu thương con, nhưng con phải biết rõ gia đình chúng ta ra sao, con như vậy sẽ kìm chân con bé mất.”
Yết hầu của Hình Võ khẽ cuộn lên xuống, anh không đáp lại, chỉ cắn thêm một miếng táo.
Lý Lam Phương nhìn xuống mặt đất, khẽ thở dài: “Tình Dã tốt về mọi mặt, nếu như bị gia đình chúng ta kìm chân, thì sau này mẹ chẳng còn mặt mũi nào để đi gặp mẹ con bé nữa, mẹ phải đến nhà họ Tào đòi tiền về cho con bé đi học.”
Hình Võ ngẩng đầu ném lõi táo vào thùng rác, rồi nói với bà ấy: “Việc này mẹ đừng để ý đến nữa, con sẽ nghĩ cách.”
……
Nửa tháng sau, chấn động não của Hình Võ đã khôi phục hoàn toàn, các vết thương lớn nhỏ trên người cũng đã lành. Một ngày Tình Dã đến bệnh viện sau giờ học, cô thấy có ba người đang đứng trong phòng bệnh của anh, Tình Dã có chút ngạc nhiên, đẩy cửa bước vào.
Ba người ăn mặc rất thời trang, dáng vẻ này trông không hề giống người ở đây, khi họ quay đầu lại, Tình Dã nhận ra một trong số họ, chính là người từng lái xe thể thao đến nhà tìm Hình Võ.
Người đàn ông tên Tam Thánh cũng nhận ra Tình Dã, bèn vui vẻ nói: “Này, Võ tử, là cô gái xinh đẹp lần trước phải không?”
Hình Võ vẫy tay với Tình Dã, cô bỏ cặp sách xuống rồi đi đến trước mặt anh, anh nắm lấy tay cô, nói với bọn họ: “Bạn gái tôi, Tình Dã.”
Tình Dã mỉm cười với mọi người, Hình Võ lại nói với cô: “Mấy người họ đến từ Câu lạc bộ AEG.”
Câu lạc bộ AEG, mặc dù Tình Dã không tham gia vào giới thể thao điện tử, nhưng cô đã nghe qua về độ nổi tiếng của câu lạc bộ này, trong đó có một người rất nổi tiếng, được nhiều người yêu thích.
Bọn họ ở lại không lâu thì rời đi, trước khi ra về, Tam Thánh nói với Hình Võ: “Mấy ngày tới cứ nghỉ ngơi đi, tuần sau gặp.”
Hình Võ gật đầu.
Sau khi họ rời đi, Tình Dã kéo bàn trên giường bệnh lên, chạy ra ngoài tráng bát đũa bằng nước nóng, rồi lại bày đồ ăn mang từ nhà đến ra bàn, nói với Hình Võ: “Hai ngày nay trong nhà đang kéo đường điện, nên hôm nay mẹ anh không đến đâu.”
Hình Võ lặng lẽ cầm lấy đôi đũa Tình Dã đưa cho, Tình Dã lấy cơm cho anh, rồi lại nói: “Lát nữa ăn cơm xong em phải về xưởng, nếu muốn quá thì em sẽ về thẳng khách sạn.”
Hình Võ cúi đầu gọi cô một tiếng: “Tình Dã.”
“À phải rồi, hôm nay đã có điểm thi cuối kỳ, anh đoán xem Hổ Mập được bao nhiêu điểm? 476, đến bản thân anh ta cũng không ngờ tới, sau này cố gắng thêm chút nữa thì thi vào đại học sẽ không thành vấn đề, phải không?”
Hình Võ đặt bát cơm xuống, giọng nói trầm thấp: “Tình Dã.”
Tình Dã đập thẳng bát cơm xuống bàn, đứng dậy muốn ra ngoài, nhưng cuối cùng Hình Võ vẫn không nhịn được mà nói thẳng với cô: “Em không muốn anh đi sao?”
Tình Dã không quay đầu lại, nhưng đôi mắt đỏ hoe đã nhoà lệ, bờ vai khẽ run, một lúc sau mới đưa tay lên dụi mắt rồi quay người: “Vết thương của anh mới lành, không thể đợi thêm một thời gian sao?”
Hình Võ khẽ cau mày, tia sáng hiện lên trong đôi mắt sâu chẳng thấy đáy của anh: “Không đợi được nữa, EA league sẽ bắt đầu vào tháng sau, bọn họ sẵn sàng bỏ ra mười nghìn tệ lộ phí để anh đến Thượng Hải, và yêu cầu thời gian là khoảng trên dưới một tháng.”
Trong câu lạc bộ AEG không có đội thi đấu FPS nào mạnh, FPS là trò chơi bắn súng thi đấu từ góc nhìn thứ nhất, đây luôn là điểm yếu của nhiều đội trong câu lạc bộ. Mấy năm trước, khi rời khỏi Huyện, Tam Thánh đã tiến cử Hình Võ với ông chủ của câu lạc bộ. Kể từ đó, sau khi các ông chủ lớn ẩn danh theo dõi trận thi đấu của Hình Võ nên trong suốt mấy năm nay họ đều cố gắng đưa được anh vào câu lạc bộ.
Hình Võ chậm rãi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bất giác mùa Xuân đã đến rồi, đợt sương giá lạnh nhất đã qua đi, nhưng ngay cả những ngày như thế thì ở cái Huyện xa xôi này vẫn chẳng có khung cảnh trăm hoa đua nở. Anh nói với Tình Dã: “Vì chuyện tiền nong đã thay đổi con đường mà bản thân muốn đi, việc không may này đã xảy ra nhiều lần trên người anh, nhưng anh sẽ không cho phép nó xảy ra với em. Bao gồm cả tiền xây nhà, cứ coi như anh đang mượn em, anh sẽ cố gắng trả lại em món tiền đó sớm nhất có thể.”
Tình Dã ngẩng đầu nhìn anh: “Em không quan tâm!”
“Nhưng anh quan tâm.” Hình Võ đưa mắt nhìn cô đầy quyết tâm.
Bầu không khí nhất thời trở nên yên tĩnh, Hình Võ xuống giường đi đến trước mặt cô, cúi đầu nhìn cô: “Có phải em không muốn anh đi không?”
Tình Dã chỉ im lặng lắc đầu, không phải là cô không muốn anh đi, trước mắt, bà nội nằm viện đều dựa vào thuốc thang hỗ trợ, nên không cần Hình Võ phải chăm sóc hàng ngày.
Nếu Hình Võ chịu vì cô mà nhảy vọt một bước này thì đối với Tình Dã mà nói là một chuyện tốt, chỉ có điều, suốt thời gian qua cô đã quen với việc có Hình Võ bên cạnh, quen đấu đá với anh, cùng anh đùa nghịch, đột nhiên phải xa nhau một tháng, Tình Dã có chút không biết phải đối mặt ra sao.
Hình Võ kéo cô vào lòng, nói: “Anh sẽ về trước khi em thi đại học.”
Tình Dã nghẹn ngào: “Thượng Hải có rất nhiều gái đẹp.”
“Anh đến đó thi đấu, chứ không phải để tán gái.”
“Với ngoại hình của anh, thì chẳng cần anh tán, người ta cũng sẽ tự tán anh.”
“Ngoại hình của anh làm sao?”
Tình Dã ngấn lệ, ngẩng đầu: “Anh còn không rõ nữa à?”
Khóe miệng Hình Võ ẩn chứa ý cười: “Anh không rõ, em nói anh nghe đi.”
Tình Dã hùng hồn nói: “Nghe nói mấy đại thần thể thao game đều được mấy người nổi tiếng trên mạng vây quanh.”
Hình Võ cười, nói: “Em nghe ai nói thế? Người ta chẳng thèm để ý đến một chàng trai quê mùa như anh đâu.”
“Vậy tại sao em lại để ý đến?”
Hình Võ nhéo cằm cô, hơi thở ấm áp phả lên mặt cô: “Mắt nhìn của em không ổn.”
Tình Dã khịt mũi: “Mắt nhìn của em đỉnh khỏi bàn, những thứ mà em thích đều là phiên bản giới hạn, người khác đừng hòng cướp được.”
Hình Võ bật cười, đứng thẳng người dậy ôm lấy vai cô: “Anh bảo đảm từ nay về sau nếu ăn KFC sẽ không ăn cánh gà mái nữa.” [1]
Tình Dã không kìm được, cười đến chảy nước mắt.
Vào ngày Hình Võ xuất viện, nhóm Tóc Vàng Hoe đều đến đông đủ, họ nghe nói Hình Võ muốn tham gia khóa huấn luyện EA League ở Thượng Hải thì còn kích động hơn cả anh. Một nhóm con trai hưng phấn hò hét như điên trên phố, nếu không phải do Hình Võ mới khỏi bệnh nặng thì đã hận không thể nhấc luôn mấy người họ lên rồi.
Tuy rằng ID của Thư Hoàng rất nổi tiếng trong Thị trấn, nhưng vẫn còn rất nhiều người giả mạo ID của anh, nhưng dù sao thì họ cũng không phải là tuyển thủ chuyên nghiệp thực thụ.
Lần này đến Thượng Hải, mặc dù Hình Võ không nói sau này mình sẽ gia nhập Câu lạc bộ AEG với tư cách là một tuyển thủ thể thao game chuyên nghiệp, nhưng nhóm Tóc Vàng Hoe lại như thể đã nhìn thấy được nam thần thể thao game của tương lai vậy.
Vốn dĩ mọi người định ngày mai sẽ chuẩn bị vài bàn tiệc để tiễn Hình Võ lên đường, nhưng anh lại từ chối. Tóc Vàng Hoe nghĩ Hình Võ sẽ đi xa cả tháng trời, nên không chịu được bèn gọi điện cho Hình Võ hỏi anh xem có cần gọi mọi người tới khách sạn chơi cùng hay không?
Hình Võ cầm điện thoại nhìn Tình Dã đang đứng trong phòng tắm, cô quên kéo rèm, tấm kính mờ phản chiếu hình bóng quyến rũ của cô. Anh nhíu mày thật chặt, nói với Tóc Vàng Hoe: “Cậu rảnh háng quá rồi hả?”
Tóc Vàng Hoe ngẩn người, đáp: “Cũng có hơi rảnh thật, thời gian anh nằm viện, em buồn muốn chết đi được.”
“Chán quá thì mang đất nặn ra mà chơi, tôi đéo rảnh để tiếp cậu.” Dứt lời liền lập tức cúp máy.
Anh đi đến cửa phòng tắm, Tình Dã tắt nước, hỏi: “Anh đứng ở cửa làm gì thế?”
“Lấy khăn tắm cho em.”
“Em lấy rồi mà.”
“Lấy quần áo cho em.”
“Cũng lấy rồi.”
“Ồ, vậy thì anh vào nhé.”
“…”
Tình Dã hoảng sợ ôm chặt cơ thể, nhưng Hình Võ đã mở cửa rồi, thân hình cân đối trắng nõn và mềm mại của cô ẩn hiện trong làn hơi nước, đẹp đến nghẹt thở.
Hình Võ cởi quần áo, đi từng bước về phía cô, nói: “Tóc Vàng Hoe vừa gọi tới.”
Tình Dã run rẩy nhìn anh: “Rồi sao?”
“Cậu ta muốn đến đây.”
“Anh trả lời thế nào?”
Hình Võ kéo tay cô ra, ánh mắt say mê đặt lên đó từng nụ hôn nhẹ: “Anh bảo cậu ta đi nặn đất sét mà chơi.”
Tình Dã bị nụ hôn của anh làm cho nóng bừng cả người, cô đưa tay lên quàng cổ anh, tất cả những giọt nước trên người cọ vào làn da của Hình Võ, tỏa ra hương thơm ngào ngạt, nhưng ánh mắt lại lộ vẻ hung dữ: “Nếu anh ta dám đến, em sẽ ném luôn anh ta xuống lầu hai.”
Hình Võ ôm cô ra khỏi vòi nước, mỉm cười nói: “Vậy em muốn thế nào?”
Tình Dã vùi đôi má ửng hồng vào cổ anh, cơ thể mềm mại ấy nhanh chóng khiến Hình Võ mất khống chế.
Sau khi ra viện, Hình Võ đã biến mất hai ngày, chỉ có điều lần này những người anh em xung quanh anh không còn mịt mù không hiểu thế giới như trước nữa, thậm chí đến cả Tóc Vàng Hoe cũng không làm phiền anh thêm lần nào.
Tuy nhiên vào sáng sớm khi anh lên đường, mọi người vẫn đến tiễn anh, nhóm Răng Nanh và Đại Hắc đều có mặt, cả đám cùng ồn ào náo nhiệt đến bến xe đường dài.
Thời tiết hôm đó rất đẹp, thỉnh thoảng có một cơn gió nhẹ, Tình Dã mặc chiếc váy màu lam nhạt mà Hình Võ mua cho cô sau khi ra viện, da cô rất trắng, làn gió thoáng thổi qua vạt váy cô, Hình Võ một tay xách túi, tay còn lại nắm tay cô.
Vào đến đại sảnh, một nhóm anh em đều muốn ôm anh, nhưng Hình Võ lại chê bôi, nói: “Biến, tránh xa tôi ra.”
Tóc Vàng Hoe nhất quyết nghiêng đến kéo anh, khiến Tình Dã đứng bên cạnh phải bật cười khúc khích. Trong lúc náo loạn, không biết ai đã vô tình kéo cổ áo Hình Võ xuống, khi thấy dấu hôn nhỏ màu đỏ hiện rõ trên cổ anh, cả nhóm lập tức sững sờ, bầu không khí đột nhiên có chút kỳ dị, mà Tình Dã thì lập tức đỏ ửng cả mặt.
Hình Võ vội vàng kéo lại cổ áo, mắng: “Bị ngứa.”
Anh đá cho Tóc Vàng Hoe một cái, Tóc Vàng Hoe bật cười nhảy sang một bên né tránh, Hình Võ kéo Tình Dã lại nói với bọn họ: “Sau khi tôi đi, nếu như cô ấy có chuyện gì…”
Còn chưa kịp nói hết thì Răng Nanh đã đút hai tay vào túi, lạnh nhạt nói với anh: “Yên tâm, còn cần anh phải nhắc nữa hả?”
Anh lại cúi đầu nói với Tình Dã: “Anh đã nói với mẹ rồi, thời gian này bà ấy sẽ ở bệnh viện, em chỉ cần chăm sóc tốt cho bản thân là được, không cần lo lắng cho bà nội đâu.”
Tình Dã gật đầu.
Đã đến giờ, Hình Võ quay người bước vào ga, một hàng anh em đứng bên ngoài lan can nhìn theo anh. Anh vẫn mặc bộ quần áo thể thao chỉnh tề, dáng người cao ráo thẳng tắp, hành lý mang theo chỉ có một chiếc túi cầm tay đơn giản, đây là lần đầu tiên Hình Võ xa quê hương để đến nơi rất xa.
Cả quãng đường Tình Dã luôn vui vẻ tươi cười cùng họ, cứ thế cho đến khoảnh khắc Hình Võ quay lưng bước vào nhà ga, thì cuối cùng cô đã không kiềm chế được mà đỏ ửng hốc mắt.
Như có linh cảm, anh quay lại nhìn cô, thời gian như dừng lại tại thời khắc ấy, Tình Dã nhớ tới khi mình mới đến đây, vừa mới nhìn đã chú ý đến anh, đường nét khuôn mặt rõ ràng, đôi mắt sáng ngời. Khi đó, Tình Dã không biết chàng trai này sẽ để lại dấu vết sâu đậm như vậy trong cuộc đời cô.
Nước mắt dần làm mờ đi tầm mắt của Tình Dã, làm mờ đi bóng dáng Hình Võ, đột nhiên cô cảm thấy rất khó chịu, rõ ràng chỉ có một tháng, mấy ngày nay cô liên tục nhắc đi nhắc lại với bản thân mình rằng, chỉ một tháng mà thôi, sẽ rất nhanh. Nhưng không hiểu sao lúc này, khi nhìn theo bóng lưng rời đi của Hình Võ, cô lại cảm thấy bất an như thể họ sẽ đường ai nấy đi vậy.
Cô chớp mắt, theo hàng nước mắt rơi xuống thì tầm nhìn cũng trở nên rõ ràng, cô thấy Hình Võ đột ngột rẽ đám đông, rồi chạy về phía cô, hai người ôm chặt nhau cách hàng lan can, anh nói với cô: “Đợi anh nhé.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.