Chọn Cây Làm Tổ

Chương 10: Trạch mộc - 10




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Biên tập: June
Chỉnh sửa: June
"Hai người cộng lại đã quá năm mươi tuổi, anh phải vứt bỏ bảo bối mới khiến cho cậu quay về..."
Mãi cho đến nửa tháng sau, Giang Dữ Miên mới chậm chạp nhận ra Tần Hành đang giữ khoảng cách với cậu.
Những dấu hiệu cũng không rõ ràng ngay từ đầu, Tần Hành chỉ từ từ giảm bớt tần suất trả lời tin nhắn của Giang Dữ Miên, hay nói từ chối vì bận, không đến nhà dạy cậu, cuối cùng là không nghe điện thoại luôn. Lúc cậu đánh liều gọi tới một cuộc thì anh lại khách khí hỏi Giang Dữ Miên có việc gì.
Giang Dữ Miên có ngốc đến mấy cũng biết Tần Hành đang trốn tránh mình. Cậu có gọi điện một lần nữa nhưng anh không nghe. Nhìn màn hình điện thoại quay lại tên người đó trước khi thực hiện cuộc gọi xong cậu ngồi mãi trong phòng khách một lúc lâu. Giang Dữ Miên không biết phải làm thế nào thì Tần Hành mới có thể quay lại như Tần Hành trước kia, nhưng cậu cũng cũng học được cách không quấy rầy anh nữa.
Một ngày cuối tháng 9, khi Tần Hành cuối cùng cũng chấm dứt việc chạy đến chỗ Giang Dữ Miên nữa thì anh nhận được một cuộc gọi bất ngờ.
Người gọi đến là chú anh, hỏi anh xem lễ Quốc Khánh có trở về hay không. Tần Hành không có kế hoạch gì cho ngày Quốc Khánh cả, anh hỏi chú có việc gì. Chú anh đắn đo một hồi mới nói anh họ anh sắp cưới, hỏi anh có thể về trợ giúp đám cưới được không.
Tần Hành hiểu rồi, là muốn anh giúp đỡ trong đám cưới, nhưng dù sao cũng là anh họ kết hôn, anh đi giúp một tay cũng là điều đương nhiên nên đã đồng ý. Sau đó đặt vé tàu về Lịch Thành.
Ngày đầu tiên của tháng 11, Phạm Dịch Trì rủ Giang Dữ Miên ra ngoài chơi sau khi cậu đã buồn chán ở nhà một thời gian rất lâu.
Giang Dữ Miên không có động lực làm gì cả nên Phạm Dịch trì rủ cậu chơi video game. Trong phòng chơi hai người, cuối cùng cậu lại ngủ thiếp đi. Phạm Dịch Trì tức giận lay cậu dậy: "Dữ Miên."
Giang Dữ Miên chắc phải ngủ thêm một lúc nữa nên Phạm Dịch Trì đành phải bỏ tiền chơi solo. Người bên ngoài muốn chơi máy thám hiểm này đã gõ cửa mấy lần, lúc ấy Giang Dữ Miên mới mở mắt.
Phạm Dịch Trì sợ lát nữa cậu đi ăn cơm cũng ngủ nữa nên kéo cậu đi uống cà phê đã.
Hầu như Giang Dữ Miên không uống cà phê vì cậu rất nhạy cảm với cafein. Sau khi uống xong nửa cốc thì mắt nhìn người ta cũng khác.
"Phạm Dịch Trì." Trông Giang Dữ Miên tươi tỉnh, nhìn rất tham vọng, nói: "Cậu tin bây giờ tôi có thể đọc 1000 từ vựng không?"
Phạm Dịch Trì đau đầu nhìn Giang Dữ Miên, đột nhiên lên tinh thần thế này cũng hơi quá đà rồi: "Tin."
Giang Dữ Miên nhếch miệng cười với cậu ta, lộ ra răng nanh: "Cậu ngốc thế, tôi còn chả tin."
Phạm Dịch Trì nhìn Giang Dữ Miên không nói được thêm câu nào. Giang Dữ Miên hỏi cậu ta sao mặt đỏ thế, cậu ta nói là do nóng thôi.
"Tôi không nóng." Giang Dữ Miên nói: "Tôi mặc vừa đủ, chắc cậu mặc nhiều lắm."
Phạm Dịch Trì đồng ý, còn cởi áo khoác ra đặt sang bên cạnh nói: "Phải."
Giang Dữ Miên thỏa mãn nhìn cậu ta gật gật đầu, còn nói: "Chúng ta có nên ôn từ vựng không?"
Phạm Dịch Trì nhìn cậu thật lòng muốn học hành thì đành không thích thú gì mà học với cậu trong quán cà phê.
Tiếp nào tiếp nào, Giang Dữ Miên nói đến "Affection" thì đột nhiên dừng lại.
Phạm Dịch Trì căng thẳng trong lòng nhưng mặt lại không dám biểu lộ ra, chỉ giả vờ cùng Giang Dữ Miên nói chuyện phiếm. Mãi một lúc sau Giang Dữ Miên mới mắc bẫy của cậu ta, đồng ý với quan điểm ấy: "Thích một người đúng là rất khó."
Phạm Dịch Trì giả vờ tình cờ hỏi Giang Dữ Miên: "Có phải cậu có người cậu thích rồi không?"
Giang Dữ Miên thành thật gật đầu.
"Tôi có biết người đó không?" Phạm Dịch Trì đương nhiên sẽ không nghĩ đó là cậu ta nhưng cậu ta có một nghi ngờ mơ hồ.
Giang Dữ Miên nhìn chằm chằm từ đơn trong sách một lúc mới nói: "Có, nhưng chắc là anh ấy không thích tôi."
Trái tim Phạm Dịch Trì cảm thấy phức tạp một cách khó tả. Cậu ta ngừng nói chuyện một hồi lâu, lâu đến nỗi Giang Dữ Miên đã học được hai trang từ đơn, sau đó mới nói: "Nếu cậu thích thì theo đuổi đi, chúng ta đã học lớp 12 rồi nên cũng không tính là yêu sớm."
Giang Dữ Miên chần chừ nói: "Theo đuổi ư?"
Phạm Dịch Trì hối hận đã nói với Giang Dữ Miên cái từ theo đuổi kia nên không tiếp tục dạy nữa nhưng Giang Dữ Miên không để tâm, cơm tối cũng chưa ăn đã chạy đến trường của Tần Hành.
Giang Dữ Miên đứng ở dưới ký túc xá của Tần Hành gọi điện nhưng không ai nghe máy. Sau đó cậu chợt nhớ ra trước đây Tần Hành có cho cậu số máy bàn của phòng ký túc xá, cậu lướt ra xem rồi gọi thử.
Chuông kêu vài tiếng thì có người nghe, "Alo" một cái.
Giang Dữ Miên nói cậu tìm Tần Hành.
"Tần Hành á? Em là ai?" Giọng nam bên kia nghe thấy cậu tìm Tần Hành thì hỏi lại không lịch sự mấy.
Giang Dữ Miên rất sợ giọng nói thế này nên giọng cậu lí nhí rồi nhỏ dần, nói mình là học sinh mà Tần Hành dạy gia sư.
"Về nhà rồi." Lý Sùng đang ở thời khắc quan trọng của trận game, nói xong thì cúp máy luôn.
Giang Dữ Miên vẫn chưa hết say cà phê. Cậu nghe thấy Phạm Dịch Trì nói "Theo đuổi đi." thì về nhà lấy vài thứ, gọi xe rồi đi thẳng đến ga tàu. Giang Dữ Miên chỉ yếu ớt chứ không ngốc nghếch, cậu nhìn hàng người dài đang xếp hàng mua vé tại quầy rồi xếp chung. Cậu không gặp ai chen lấn cả, nửa giờ sau đã gặp được người bán vé mà không dính phải rắc rối nào.
Vì đang rất vội nên lúc mua vé Giang Dữ Miên còn lắp ba lắp bắp: "Cháu muốn, muốn, muốn mua vé đi Lịch Thành, chuyến gần nhất."
Người bán vé xác nhận thời gian xong thì nói có chuyến còn một vé đứng, xuất phát lúc rạng sáng, tám rưỡi sáng đến nơi. Giang Dữ Miên gật đầu đồng ý xong thì bên kia đưa vé cho cậu. Thấy cậu bần thần hết cả người ra còn tốt bụng chỉ cho cậu vị trí của toa ăn.
Lần đầu trải nghiệm đi tàu của Giang Dữ Miên rất tốt, cậu tìm thấy một ghế trống trong toa ăn rồi mua một bàn toàn đồ ăn. Mãi đến lúc sáu rưỡi sáng thấy buồn ngủ, cậu mới đặt chuông báo thức tám rưỡi rồi ngủ gục trên bàn.
Đồng hồ báo thức vang lên, Giang Dữ Miên đã ngủ được hai tiếng rồi nhưng cơn say cà phê vẫn chưa hết, lúc tỉnh lại vẫn thấy tràn đầy sinh lực. Cậu xuống tàu, đi theo mọi người ra khỏi ga tàu. Lúc ngẩng lên, cậu thấy Tần Hành đang đứng ôm tay tại cổng ra. Tần Hành nhìn cậu, trông mặt anh khá ngạc nhiên.
Tần Hành đang bực vì phải đứng đây đón bạn cùng lớp của anh họ, ai ngờ không đợi được bạn cùng lớp kia mà lại đón được Giang Dữ Miên. Trông Giang Dữ Miên lôi tha lôi thôi mà chạy đến Lịch Thành. Tần Hành đang tự hỏi cách làm của mình là quá cứng nhắc hay quá uyển chuyển.
Giang Dữ Miên nhìn thấy Tần Hành thì ngạc nhiên chạy tới trước mặt anh: "Anh làm gì ở đây vậy?"
"Anh đón người khác." Tần Hành hỏi lại cậu: "Em đến đây làm gì?"
Giang Dữ Miên nghe giọng anh lạnh lùng như vậy thì trái tim lạnh đi một chút, niềm vui khi nhìn thấy Tần Hành cũng dần qua đi, cậu không nói gì. Tần Hành hỏi lại lần nữa lý do cậu đến đây, lúc ấy cậu mới thì thầm: "Em đến du lịch."
"Lịch Thành có gì hay mà du lịch." Tần Hành cau mày một cái, tự nhiên điện thoại anh vang lên. Là anh họ gọi đến, nói xin lỗi ở đầu bên kia vì nhớ nhầm giờ, người bạn học kia 8 giờ tối mới đến. Tần Hành nghe anh ta nói xong thì nhìn Giang Dữ Miên đứng một bên, nói biết rồi.
Giang Dữ Miên chờ anh nghe điện thoại xong thì đang định tạm biệt, làm như mình thật sự đến đây du lịch.
Tần Hành để cậu diễn. Anh kéo cậu đi bằng quai cặp sách nên Giang Dữ Miên bị kéo đến lảo đảo. Lúc này Tần Hành mới đi chậm hơn, anh hỏi: "Em đến đây du lịch vậy đã book khách sạn chưa?"
Giang Dữ Miên lắc đầu.
"Vậy đêm em ngủ ở đâu?" Tần Hành nói.
Giang Dữ Miên vẫn nói không biết. Tần Hành nâng cằm cậu lên, quả thật là đang cắn môi buồn bã. Anh liền nhẹ giọng nói: "Em muốn ở với anh à?"
Giang Dữ Miên gật đầu thật lâu mới "Vâng" một tiếng. Cậu không muốn lừa Tần Hành mình đến đây du lịch nữa nên ngẩng đầu nói với anh: "Em đến tìm anh, em muốn ở chỗ của anh."
Tần Hành thậm chí còn không dám nhìn vào mắt Giang Dữ Miên, anh nói với cậu: "Em đi theo anh sẽ phải chịu khổ."
Giang Dữ Miên nói không sao, cậu không sợ khổ chút nào, nếu không cũng chẳng đến đây tìm anh làm gì.
Tần Hành đã cảnh báo Giang Dữ Miên rồi nhưng tay vẫn nắm chặt cậu. Phải biết rằng hai chàng trai tay nắm tay trên phố không phải là một hình ảnh phổ biến, nhưng anh không muốn thả ra. Anh thấy bản thân thật không biết xấu hổ, anh không xứng đáng để Giang Dữ Miên đến tận đây tìm, trái tim anh cũng không xứng đáng với trái tim thẳng thắn của cậu.
Đã hai tháng rồi Tần Hành chưa gặp Giang Dữ Miên, không gặp nhau thì nghĩ nó cũng chỉ vậy nhưng đến khi gặp lại anh mới thấy hình như mình vừa bị trộm mất bảo bối, gặp lại mới thấy như mình trộm được bảo vật quý giá gì. Giang Dữ Miên bị anh nắm trong tay, tóc thật mềm này, mắt này. Giang Dữ Miên dựa vào anh nhiều như thế, anh cũng không thể sống thiếu Giang Dữ Miên.
Nhưng đây đều là ăn trộm.
Bên ngoài mặt trời chói chang, Tần Hành đưa Giang Dữ Miên lên xe bus không có điều hòa để cố tình cho Giang Dữ Miên thấy sự chênh lệch giữa bọn họ. Anh đưa cậu về khách sạn mà anh hay ở lúc ở Lịch Thành. Khách sạn này là một tòa nhà cũ, một phòng rộng khoảng 100 mét vuông. Có hơn một tá giường tầng ở đó. Mười lăm tệ một ngày, 300 tệ một tháng cho một chỗ.
Nhà chú Tần Hành không lớn, không thể chứa thêm một chàng trai to như vậy được. Hồi còn bé, anh vẫn ngủ dưới đất ở nhà chú, sau khi rời khỏi Lịch Thành ra thành phố, mỗi lần trở về đây anh đều ở khách sạn này, trừ dịp năm mới. Lần này anh quay lại, chú đã cho anh một phòng ở căn nhà bên cạnh, anh chia sẻ nó với một người bạn của vị anh họ kia. Nhưng Giang Dữ Miên lại đến đây nên anh chỉ có thể tiếp nhận ý tốt của chú.
Tần Hành quen thuộc đưa Giang Dữ Miên xuống xe, đi qua vài con phố và ngõ hẻm mới đến khách sạn, chỉ có một cái bàn nhỏ ở quầy. Đúng lúc ấy có mấy thanh niên dáng vẻ lưu manh ồn ào đi ra. Giang Dữ Miên nghĩ ngay đến cảnh trấn lột tiền lần đó thì sợ đến nỗi dính chặt vào Tần Hành. Tần Hành không quan tâm đến điều này, nói với ông chủ rằng anh lấy hai giường, trả tiền xong thì dẫn Giang Dữ Miên vào bên trong.
Phải đi qua một hành lang dài và và lên cầu thang mới đến phòng bọn họ. Giang Dữ Miên chưa từng nhìn thấy nơi này bao giờ nên quan sát trái phải và bước đi chậm chạp. Tần Hành kéo cậu một cái rồi bảo cậu nhanh chân lên.
Lúc họ vào phòng, bên trong có mấy người đang nằm rải rác. Tần Hành cúi đầu nhìn Giang Dữ Miên, cậu không có biểu cảm gì, bình tĩnh hỏi anh xem bọn họ ngủ ở đâu. Tần Hành nhìn số giường và tìm chúng. Giang Dữ Miên lấy tay kéo thang sắt trèo lên tầng trên ra, quay về phía Tần Hành nói: "Em muốn ngủ giường trên."
Anh đồng ý, sau đó Giang Dữ Miên lại hỏi anh có thể tắm rửa ở đâu.
Khách sạn này buổi sáng và buổi tối đều có một tiếng nước nóng. Tần Hành nhìn đồng hồ thấy vừa đúng lúc có nước nóng thì đưa Giang Dữ Miên xuống tầng để đến nhà tắm công cộng.
Đến cửa phòng tắm, Giang Dữ Miên giữ Tần Hành lại hỏi: "Anh không tắm sao?"
Tần Hành do dự một chút, trong lòng không biết đã đổi ý bao nhiêu lần, cuối cùng vẫn đi vào cùng cậu.
Bên trong nhà tắm có hai hàng, ngăn cách nhau bằng tấm màn tắm. Phía bên ngoài là phòng thay đồ, có hai cái ghế dài và vài cái tủ nát. Giang Dữ Miên đặt cặp sách lên ghế rồi bắt đầu cởi đồ. Tần Hành hơi sợ phải nhìn thấy cậu nên cũng nhanh chóng cởi quần áo và đi vào trong, chọn lấy một gian bất kỳ để tắm.
Tần Hành tắm rất nhanh, anh ra ngoài mặc quần áo trước, chờ một lúc sau thì Giang Dữ Miên mới ra. Cậu đi dép lê nhựa dùng trong nhà tắm, khăn tắm quấn quanh eo, bao lấy đôi chân dài và trắng, khuôn mặt hơi đỏ vì tắm rửa, tóc thì ẩm ướt rủ hết xuống mặt. Cậu cắn môi, nhìn Tần Hành nói: "Bên ngoài lạnh quá."
Bên trong phòng thay đồ còn có hai người khác, nghe thấy cậu nói thì chuyển ánh nhìn sang đây. Tần Hành hận không thể bọc kín Giang Dữ Miên từ đầu đến chân không cho ai nhìn, anh mặc quần áo vào cho cậu, lau khô tóc sau đó đưa cậu về phòng. Lúc Giang Dữ Miên về đến giường đã ngáp một cái thật to.
"Tối qua em đã ngủ chưa?" Tần Hành hỏi cậu.
Giang Dữ Miên trèo hai bước đã lên đến nơi, ngồi tầng trên nhìn xuống nói: "Em có ngủ một lát."
Tần Hành nghe là biết có vấn đề, anh nắm chặt cổ chân Giang Dữ Miên đang rủ xuống, hỏi cậu: "Bạn học Giang Dữ Miên, xin cho hỏi một lát là bao lâu?"
Giang Dữ Miên đặt tay lên thanh sắt cạnh giường, vô thức chạm phải rỉ sắt, nói: "Hai hay ba tiếng gì đó. Tất cả là tại Phạm Dịch Trì cho em uống cà phê."
Tần Hành nghe xong cái tên Phạm Dịch Trì này thì dùng sức kéo Giang Dữ Miên, giống như muốn kéo cậu xuống dưới. Giang Dữ Miên giật nảy mình, rụt chân lại nói: "Anh làm gì vậy?"
"Không làm gì cả." Tần Hành xắn ống tay áo lên và nói. Giang Dữ Miên đang chuẩn bị nói tiếp thì điện thoại Tần Hành kêu lên, là anh họ gọi hỏi khi nào thì anh quay lại, trên đường quay lại có thể mang theo hai hộp pháo không.
Tần Hành cúp máy, hỏi Giang Dữ Miên có thể đợi mình hay không, bây giờ anh còn có việc phải đi.
Giang Dữ Miên nhìn tay mình. Đôi chân trắng của cậu buông thõng trên tấm ga giường cáu bẩn, đung đưa trước mặt Tần Hành. Ngón chân tròn tròn như dán sát mặt Tần Hành, cậu ấp úng mãi mới hắng giọng hỏi Tần Hành: "Vâng, thế tối anh có quay lại không?"
"Có quay lại." Tần Hành quyết tâm làm tim mình cứng rắn hơn. Anh cầm lấy chiếc túi rồi bước đến chỗ cánh cửa. Có mấy thanh niên vừa xuống nhà giờ đã quay trở lại, đang bàn tán về mông mấy cô nàng trên phố.
Tần Hành dừng lại, anh nghĩ đến mu bàn chân trắng ngần của Giang Dữ Miên hiện ra trước mắt lúc nãy. Anh muốn tự hỏi bản thân đang làm gì vậy. Anh đang tra tấn Giang Dữ Miên, mà cũng đang tra tấn chính mình.
Đây không phải là nơi dành cho Giang Dữ Miên. Cậu vốn là một tiểu thiếu gia, dù có trốn nhà ra đi thì cũng nên ở tại khách sạn năm sao, gọi phục vụ phòng, ném quần áo vào giỏ giặt, đi chân trần trên thảm. Giang Dữ Miên rất mỏng manh, hàng ngày đều khóc lóc vì đau. Đi đường vấp phải tảng đá cũng muốn Tần Hành cõng cậu, không để ý một cái là cảm và sốt.
Mũi Giang Dữ Miên rất thính, cậu ghét mùi hôi. Tần Hành uống rượu thì cậu sẽ đi chỗ khác, nhưng chỉ vì một câu của anh mà cậu tình nguyện ở lại cái nơi toàn mùi khói thế này, không một lời phàn nàn oán giận, ngoan ngoãn chờ anh trở về.
Tần Hành quay lưng đi, gọi Giang Dữ Miên xuống: "Chúng ta không ở đây."
"Tại sao?" Giang Dữ Miên hỏi: "Em ở đây được mà."
Dù cho có là nơi nào, miễn Tần Hành ở đâu thì cậu cũng có thể đi theo đó. Có phải chịu khổ hay không là thứ yếu.
"Anh không ở được." Tần Hành kéo cậu ra ngoài. Anh mang cậu ra ngoài, tìm một cái khách sạn sạch sẽ và đặt một phòng tiêu chuẩn. Sau đó anh quay lại nhà chú mình để giúp đỡ.
Giang Dữ Miên ở trong khách sạn buồn bực chán nản xem TV, xem một lúc đã buồn ngủ, ngủ một giấc đến tận khi Tần Hành trở về lúc chín giờ tối.
Lúc tiếng đóng cửa do Tần Hành tạo ra vang lên, Giang Dữ Miên bị đánh thức. Cậu ngồi dậy nói: "Mấy giờ rồi? Sao em đói thế nhỉ?"
Tần Hành nhíu mày: "Sao anh biết được vì sao em đói?"
Giang Dữ Miên nhìn đồng hồ tự hỏi tự trả lời: "Có lẽ vì cả ngày nay em chưa ăn gì."
Tần Hành đành phải dẫn cậu ra ngoài ăn cơm. Sau khi tìm được nhà hàng thì gọi cơm rang cho cậu. Giang Dữ Miên ăn hết sạch, lúc đó mới ngượng ngùng nhìn Tần Hành cười: "Em ăn no rồi."
Tần Hành lấy khăn cho cậu lau miệng sau đó dẫn cậu trở về.
Giang Dữ Miên bị rối loạn thời gian, ngày ngủ rồi nên đêm không ngủ được nữa. Trong bóng đêm, cậu mở to mắt nhìn Tần Hành khiến anh không biết phải ngủ làm sao, liền hỏi Giang Dữ Miên dạo này đang làm gì.
"Em đã đăng ký thi TOEFL tháng sau." Giang Dữ Miên nói: "Phạm Dịch trì nói phải thi thử trước."
"Em có thể đừng nhắc đến Phạm Dịch Trì nữa được không?" Tần Hành mất kiên nhẫn ngắt lời cậu.
Trong đêm tối, giọng nói của Giang Dữ Miên nghe có vẻ yếu đuối, cậu đáp: "Vâng."
Không khí yên tĩnh một lúc lâu thì Tần Hành bắt đầu trước: "Miên Miên, sao em lại đến đây tìm anh?"
"Em..." Giang Dữ Miên thở gấp. Sau khi gặp được Tần Hành cậu cũng không biết phải nói thế nào, đành nói: "Em muốn đi cùng với anh."
Nghe Giang Dữ Miên cách đó không xa nói chuyện với mình, cảm giác như bị dao cắt vào tim quay lại với Tần Hành. Lưỡi dao sắc bén, cắt qua được cả xương dường như muốn khoét hết cả trái tim anh ra. Có lẽ trên ấy chỉ toàn tên của Giang Dữ Miên.
"Miên Miên, chúng ta không thể cứ như thế này được." Tần Hành nói: "Em suy nghĩ gì anh đều biết hết rồi."
"Ừm." giọng Giang Dữ Miên mang âm mũi, không phải khóc đâu mà là bị sổ mũi.
"Lần này em quay về, nhớ học hành cho tử tế."
Giang Dữ Miên ngưng lại một chút, nói: "Em, vé về..."
"Chúng ta..." Tần Hành ngắt lời cậu, cao giọng lên một chút để Giang Dữ Miên có thể nghe cho rõ, chuyện này về sau sẽ không có hy vọng: "Về sau đừng gặp lại nữa."
Giang Dữ Miên mấp máy miệng, dùng khẩu hình để hoàn thành nốt câu nói vẫn đang dang dở khi nãy: "...em vẫn chưa mua đâu."
Là thế đó, Giang Dữ Miên còn chưa mua vé lúc về đâu thế mà Tần Hành cũng muốn đuổi cậu đi. Mà tình cảm kiểu này Phạm Dịch Trì cũng đã nói rồi, cậu theo đuổi Tần Hành mãi cũng không được, làm sao mà bắt kịp được đây.
Trái tim Tần Hành cứng rắn quá, cậu không thể làm nó tan ra được.
Vân Tình Cung

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.