Chọn Cây Làm Tổ

Chương 11: Trạch mộc - 11




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Biên tập: June
Chỉnh sửa: June
"Hai người cộng lại đã quá năm mươi tuổi, anh phải vứt bỏ bảo bối mới khiến cho cậu quay về..."
Từ lúc Giang Dữ Miên trở về từ Lịch Thành, cậu hoàn toàn cắt đứt liên lạc với Tần Hành, trở lại trạng thái trước đây khi chưa gặp anh. Cậu không nói chuyện với ai nữa, người duy nhất có thể nói cùng cậu là Phạm Dịch Trì.
Phạm Dịch Trì cũng đùa với Giang Dữ Miên, hỏi rằng cậu có theo đuổi được người kia hay không.
Giang Dữ Miên đang học cho bài thi SAT, bọn họ sẽ đến đảo H vào tháng 1, có vài lần cậu đã mơ thấy mình nộp giấy trắng.
Nghe thấy Phạm Dịch Trì hỏi, Giang Dữ Miên cũng không ngẩng đầu lên mà tiếp tục làm bài. Đến lúc Phạm Dịch Trì cho rằng cậu sẽ không trả lời thì cậu lật sang trang khác, mở miệng đáp.
Âm thanh rất nhỏ, nếu như không cẩn thận thì không thể nghe được: "Quên đi thôi."
Phạm Dịch Trì nghe không rõ, hỏi Giang Dữ Miên nói gì.
"Tôi nói quên đi thôi." Giang Dữ Miên nói lại một lần nữa, mắt vẫn nhìn cuốn đề thi.
Phạm Dịch Trì dừng bút, quay sang nhìn Giang Dữ Miên, mắt cậu rũ xuống thật thấp, mặt không biểu cảm. Phạm Dịch Trì cho rằng so với khóc lóc sướt mướt thì trông Giang Dữ Miên thế này còn khó chịu hơn.
Phạm Dịch Trì đổi chủ đề: "Dữ Miên, sắp đến sinh nhật cậu rồi phải không? Vào chủ nhật đó."
Giang Dữ Miên ngẩn người, tính lại thì đúng là vào chủ nhật thật.
"Ai, phải ăn mừng tử tế mới được, để tôi đặt nhà hàng ăn sinh nhật cậu." Phạm Dịch Trì lấy di động ra chọn: "Cậu thích ăn gì? Món Tây, món Quảng Đông hay món Trung Quốc?"
Giang Dữ Miên thấy có người muốn ăn sinh nhật cùng mình cũng vui lên một chút, nói: "Cái gì cũng được."
Hai người không tập trung học hành, nửa ngày mới quyết định chọn một nhà hàng Tây có view nhìn ra sông.
Vào ngày sinh nhật Giang Dữ Miên, Phạm Dịch Trì đến gõ cửa nhà cậu từ sớm. Cậu ta ăn mặc trịnh trọng như một người trưởng thành nhỏ tuổi, còn mang theo một bó hoa. Giang Dữ Miên ra mở cửa cho cậu ta, Phạm Dịch Trì nói: "Sinh nhật vui vẻ."
Giang Dữ Miên nhận lấy, nói cảm ơn rồi hỏi: "Cậu đến sớm thế làm gì, nhà hàng kia còn yêu cầu dress-code cơ à?"
Phạm Dịch Trì sờ sờ mũi, trả lời câu hỏi thứ nhất: "Đâu có đâu, ban ngày cậu ở nhà một mình sẽ chán lắm."
Ban đầu Giang Dữ Miên cũng cảm thấy cậu ta nói chí lý, nhưng sau khi nghĩ lại, cậu bèn nói: "Vậy nếu cậu tới thì nó sẽ bớt chán à?"
"Cậu cậu cậu." Phạm Dịch Trì tức giận tính nhéo cậu nhưng Giang Dữ Miên đã quay mặt sang chỗ khác rất nhanh. Tay Phạm Dịch Trì duỗi ra trong khoảng không rồi tự nhiên buông thõng xuống: "Tôi dẫn cậu ra ngoài nhé!"
Phạm Dịch Trì cũng không có sáng kiến gì, chỉ đưa Giang Dữ Miên đi ăn bữa nửa buổi*. Hai người đi lang thang trong trung tâm thương mại, Giang Dữ Miên rẽ vào mấy cửa hàng quần áo nam nhưng nó không hợp với cậu, cuối cùng thì đi sang hiệu sách ở tòa nhà kế bên.
*brunch
Phạm Dịch Trì đề cử tác giả viết tự truyện yêu thích của cậu ta cho Giang Dữ Miên. Giang Dữ Miên nhặt vài cuốn sách để mua sau đó cả hai bước ra ngoài rồi bất ngờ chạm trán với Tần Hành và một cô gái đang đi vào hiệu sách.
Mọi người đều ngạc nhiên, ngoại trừ cô gái không biết gì.
Tần Hành vừa đi đón đàn chị ở sân bay.
Đàn chị này và Tần Hành có mối quan hệ không tệ. Cô học ở Mỹ, giúp Tần Hành kết nối với một người dạy thêm trong trường. Khi cô quay lại Trung Quốc, Tần Hành mời cô ăn cơm.
Cô hạ cánh ở thành phố S lúc 11 giờ, Tần Hành đến đón cô. Vì khách sạn chưa đến giờ check in nên cô để hành lý ngoài sảnh và đi dạo xung quanh đây. Cô đã ăn trên máy bay rồi nhưng không thấy ngon thế là muốn đi dạo hiệu sách ở tòa nhà kế bên.
Kết quả vừa bước tới cửa đã bắt gặp Giang Dữ Miên và Phạm Dịch Trì.
Sau một hồi lúng túng thì Tần Hành là người nói lời chào trước, anh khách sáo cười với Giang Dữ Miên: "Em tới mua sách hả?"
Giang Dữ Miên nhìn anh chằm chằm. Cậu 'Ừ' một tiếng và cũng không định nhúc nhích.
Đàn chị nhìn Giang Dữ Miên rồi lại nhìn sang Tần Hành, rất muốn hỏi anh đây là tình huống gì nhưng Tần Hành lại không giới thiệu, chỉ gật đầu một cái rồi đứng sang một bên. Phạm Dịch Trì phản ứng lại, kéo Giang Dữ Miên đang đứng chặn cửa nhà sách ra khỏi Tần Hành, còn anh cùng đàn chị đi vào bên trong.
Lúc vào nhà sách, đàn chị bèn hỏi Tần Hành: "Thằng bé kia là ai thế?"
Tần Hành dẫn cô đi đến thang cuốn, lịch sự mới cô lên trước, anh đứng ở phía sau nhún vai: "Chỉ là một người bạn nhỏ."
"Thật hả?" Đàn chị tặng cho Tần Hành một nụ cười vi diệu.
Tần Hành hỏi ngược lại cô: "Nếu không thì sao?"
Đến tầng hai, đàn chị bước tới kệ sách bán chạy nhất khoanh tay nhìn một lát, rồi mới quay đầu lại nói với Tần Hành: "Em nên đi soi gương thử đi, em sẽ biết khuôn mặt mình khó coi đến cỡ nào."
Tần Hành không lên tiếng, anh không cần soi gương cũng biết. Nhìn thấy Giang Dữ Miên đứng cạnh Phạm Dịch Trì thì đầu óc anh tức đến muốn phát nổ.
Đàn chị có nói thế nào đi nữa anh cũng không mở miệng, chỉ tập trung lựa sách.
Vốn vẫn nghĩ gặp nhau kia chỉ là tình cờ, ai ngờ lúc ăn tối lại vẫn gặp nhau.
Giang Dữ Miên và Phạm Dịch Trì đến nhà hàng trước, cậu ngồi quay lưng ra phía cửa. Phạm Dịch Trì nhìn thấy Tần Hành và cô gái mà anh đi cùng ở hiệu sách chiều nay đi vào, ngồi cách họ không xa lắm. Tần Hành cũng mất tập trung nên không thấy Giang Dữ Miên ở phía đối diện nhưng cô gái đã trao đổi ánh nhìn với anh.
Phạm Dịch Trì thu hồi ánh mắt của mình, giả vờ giữ bình tĩnh như bình thường rồi cùng Giang Dữ Miên tán gẫu.
Giang Dữ Miên hơi ngốc nghếch, rất là thích những trò đùa hết date kia. Phạm Dịch Trì đùa trái đùa phải khiến mặt Giang Dữ Miên trông dễ nhìn hơn, không còn giống một cái vỏ rỗng như lúc từ hiệu sách bước ra nữa.
Phạm Dịch Trì hỏi Giang Dữ Miên: "Cậu có biết tại sao một con tàu đang đi trên biển sẽ biến mất không thấy tăm hơi không?"
"Tôi không biết." Giang Dữ Miên nói: "Tại sao thế?"
"Bởi vì ông già cầm nó đi sau khi tắm*." Phạm Dịch Trì nhe răng cười với cậu
*chắc là một câu đùa chơi chữ của Trung Quốc mà minh không hiểu. Ai biết lại chỉ mình=))))) nguyên raw cả hỏi lẫn đáp:
Q: "你知道为什么一艘正在水里航行的船会凭空消失吗?"
A: "因为老子洗完澡把它拿走了."
Trò đùa này thực sự rất buồn cười với Giang Dữ Miên, cậu cười lộ hết cả răng.
Phạm Dịch Trì nhìn cậu nói: "Giang Dữ Miên, cậu có răng nanh này."
Cậu ta đưa tay muốn chạm vào nhưng Giang Dữ Miên lùi đầu ra phía sau. Lần này Phạm Dịch Trì không rút tay về nhưng vẫn ngưng lại, hỏi Giang Dữ Miên: "Cậu ghét tiếp xúc thân thể à?"
Giang Dữ Miên không biết tại sao Phạm Dịch Trì lại hỏi vậy, cậu nói: "Cậu chạm vào răng tôi làm gì."
Phạm Dịch Trì bị cậu hỏi thì đành thu tay lại, cầm ly rượu của mình, như người lớn mà nói với Giang Dữ Miên: "Sinh nhật vui vẻ, Dữ Miên."
Giang Dữ Miên nhìn ly rượu nghĩ nghĩ rồi mới giơ lên cụng với Phạm Dịch Trì.
Năm ngoái, Tần Hành là người đón sinh nhật lần thứ mười tám với cậu. Hôm nay cậu tình cờ gặp anh nhưng Tần Hành đã sớm quên mất ngày này là ngày gì rồi.
Lời chúc của Tần Hành như con người anh, mang rất nhiều ẩn ý, phải cầu xin thì anh mới có thể quay lại, nói chúc mừng sinh nhật với cậu.
Tần Hành ngồi xuống, ngẩn người nhìn menu, đàn chị phải thay anh gọi món. Gọi xong món, cô phải gõ bàn một cái anh mới hoàn hồn, rồi đưa cho anh một cái thìa phẳng: "Hướng bảy giờ của em, không cần cám ơn."
Tần Hành nghi hoặc nhận lấy thìa, sau đó thấy khuôn mặt đã bị anh xếp vào loại nhìn thấy là đau mắt. Chủ nhân khuôn mặt đang vươn người ra chạm vào người đối diện cậu ta.
Mà ngồi đối diện cậu ta chính là Giang Dữ Miên của anh.
Sau đó anh lại thấy tay Phạm Dịch Trì đổi hướng sang ly rượu, chúc mừng với Giang Dữ Miên.
Đàn chị của Tần Hành không chịu nổi, cô chỉ muốn nói với anh rằng có thằng nhóc đang ngồi sau họ chứ không muốn để anh hấp diêm bữa ăn của người ta như vậy: "Tần Hành, em xem bây giờ mình có giống bắt quả tang vợ ngoại tình trên giường không?"
Tần Hành nghe xong bèn đặt thìa xuống, cách hai giây lại cầm nó lên rồi nhìn ra đằng sau: "Không biết."
Đàn chị từ bỏ việc nói chuyện với Tần Hành, sau đó lấy điện thoại ra đọc tin tức.
Tần Hành lại nhìn thêm một lúc, đến khi món ăn lên mới bỏ thìa xuống bắt đầu ăn.
Ăn được một nửa thì đằng sau vang lên tiếng violon, anh quay ra thì thấy một người chơi đàn đang đứng cạnh bàn Giang Dữ Miên, sắc mặt khó coi quay về, uống một ngụm rượu.
"Bây giờ các bạn nhỏ biết chơi thật đấy." Đàn chị nhìn bên kia cảm thán một câu. Mắt thấy trên bàn có một cái bánh gato thì nói: "Hình như là sinh nhật bạn nhỏ kia à?"
Tần Hành cứng người lại, phải rồi, sinh nhật Giang Dữ Miên vào cuối tháng 11. Hồi đó anh không để tâm, bây giờ anh tránh mọi suy nghĩ về Giang Dữ Miên nên ngay cả sinh nhật cậu anh cũng không thể nhớ.
Cũng không phải là không nhớ, là không để ý.
Giang Dữ Miên lại rất quan tâm, dù Tần Hành chưa bao giờ nói ngày sinh nhật của mình nhưng Giang Dữ Miên vẫn nhớ mà đi chọn quà cho anh, chạy đến trường đại học ở vùng ngoại ô xa lạ, đợi anh đến nửa đêm rồi mang anh say khướt lộn xộn mà về nhà.
Đàn chị nhìn sắc mặt Tần Hành thay đổi lúc đó cũng không đành lòng, cô hỏi anh: "Em có muốn đặt bánh mang sang không?"
Tần Hành lúc này mới lấy lại tinh thần, gọi nhân viên phục ra mới biết, bánh sinh nhật kia phải đặt trước. Cậu trai bàn bên đã đặt bàn cạnh cửa từ nửa tháng trước, chọn kiểu bánh còn phải có người đánh đàn violon.
"Nhưng mà chúng tôi có bánh tròn chưa cắt ở trong bếp," người phục vụ nói: "Tôi có thể hỏi cho anh."
Tần Hành đồng ý, nhân viên phục vụ liền liên lạc với bếp nấu, tình cờ lại có một cái bánh gato tám tấc* còn lại. Tần Hành nhờ họ gửi sang bàn của Giang Dữ Miên.
*không biết là đường kính hay chiều cao=))) mình cũng lười đổi đơn vị lắm các bạn cứ đọc vậy đi.
Giang Dữ Miên nhìn thấy cái bánh thứ hai, theo chỉ dẫn của phục vụ bàn mà nhìn thấy Tần Hành.
Tần Hành ngồi quay lưng về phía cậu cũng không quay lại nhìn nhưng Giang Dữ Miên rất vui, cậu cầm điện thoại nhắn tin cho Tần Hành: "Em cám ơn."
Điện thoại trên bàn của Tần Hành sáng lên, anh cầm lên nhìn, lưng khẽ nhúc nhích như đang gõ chữ. Sau đó Giang Dữ Miên nhận được tin nhắn hồi âm: "Sinh nhật vui vẻ nhé, bạn nhỏ."
Giang Dữ Miên nhìn đi nhìn lại bảy chữ này thêm biết bao nhiêu lần mới khóa màn hình lại.
"Vị gia sư này rất tốt với cậu." Phạm Dịch Trì thấy Giang Dữ Miên bỏ điện thoại xuống mới nói tiếp: "Hình như anh ta rất thích cậu."
Giang Dữ Miên nghe thấy câu sau của Phạm Dịch Trì thì tay đang cắt beefsteak dừng lại, giải thích hộ Tần Hành: "Anh ấy không thích tôi."
"Thật sao?" Phạm Dịch Trì không hề tin rằng Tần Hành không có chút ý nào với Giang Dữ Miên, ánh mắt anh chiều nay như con dao muốn xiên chết cậu ta.
"Ừm, tôi thích anh ấy." Giang Dữ Miên ngẩng đầu rồi trần thuật một sự thật mà cậu biết: "Nhưng anh ấy lại không thích tôi."
"Dữ Miên——" Phạm Dịch Trì nhìn mặt Giang Dữ Miên. Rượu trái cây 12 độ làm đầu óc cậu ta nóng lên: "Tôi thích cậu. Cậu đừng thích Tần Hành nữa, cậu thích tôi đi. Về sau tôi sẽ đối xử tốt với cậu."
Giang Dữ Miên ngây dại.
Phạm Dịch Trì dưới ánh đèn mờ ảo, nhìn vào người cậu ta thích, trái tim như đã trôi dạt nơi nào, một câu nối tiếp một câu mà hứa hẹn với Giang Dữ Miên những thứ mà cậu ta có thể cho đi: "Cậu muốn đi đâu tôi sẽ đi cùng cậu, tôi sẽ ở cạnh cậu vào mỗi sinh nhật..."
Mãi cho đến khi nến trên bánh gato cháy hết, Giang Dữ Miên mới ngắt lời: "Xin lỗi."
Phạm Dịch Trì đã nghĩ đến hậu quả của lời thổ lộ ép buộc này. Theo như nhiều kế hoạch đêm khuya của cậu ta, cậu ta sẽ ra nước ngoài cùng Giang Dữ Miên, hai người bọn họ ở chung sẽ từ từ nảy sinh tình cảm, nước chảy thành sông
Giang Dữ Miên ngây thơ nhưng cậu không tàn nhẫn. Phạm Dịch Trì là bạn của cậu, cậu không muốn tổn thương cậu ta nên chỉ có thể nói xin lỗi.
Phạm Dịch Trì ngừng lại, mặt đối mặt với Giang Dữ Miên. Đôi mắt xinh đẹp của Giang Dữ Miên trống rỗng nhưng Phạm Dịch Trì có thể cảm giác được là Giang Dữ Miên có quan tâm đến người bạn là cậu ta.
Nghĩ đến cái này, Phạm Dịch Trì đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm và thổ lộ với Giang Dữ Miên: "Cậu không cần phải xin lỗi, thật ra chính tôi đã cố tình cho bộ phim đó vào USB."
Giang Dữ Miên nghĩ chính tại cái bộ phim đó mà cậu nằm thủ dâm bên cạnh Tần Hành, bị anh phát hiện toàn bộ thì cảm thấy rất phức tạp. Cho tới lúc này cậu cũng không muốn đổ lỗi cho Phạm Dịch Trì, chỉ nói: "Ồ."
Rồi ra hiệu mình biết rồi.
Phạm Dịch Trì còn muốn nói nhiều điều khác nhưng điện thoại Giang Dữ Miên đã vang lên. Màn hình chỉ hiện số, không hiện tên người gọi, Giang Dữ Miên chần chừ một chút rồi nhấc máy.
Đầu dây bên kia có vẻ là giọng một người đàn ông trung niên, Giang Dữ Miên nghe vài câu thì biểu cảm cứng đờ lại.
Lúc cúp điện thoại, tay Giang Dữ Miên vẫn luôn run rẩy.
Phạm Dịch Trì hỏi cậu làm sao vậy, cậu chỉ lắc đầu, đứng lên và nói: "Tôi phải đi rồi."
Cậu đi qua bàn Tần Hành, anh đưa tay kéo cậu lại. Tay Giang Dữ Miên bị anh chạm vào một cái liền rụt lại theo bản năng, chân cũng không ngừng mà từng bước đi ra ngoài.
Trái tim Tần Hành hoảng loạn, anh nhìn Giang Dữ Miên đi ra khỏi cửa. Đàn chị hỏi anh có muốn đi theo cậu không nhưng anh lắc đầu: "Em ấy không phải trẻ con nữa."
Vừa nói xong thì có tiếng sấm vang lên và mưa bắt đầu nhỏ giọt xuống trần kính của nhà hàng. Sau đó mưa nặng hạt hơn, biến toàn bộ mặt kính thành một tấm màn mờ ảo.
"Mưa cũng không đi sao?" Đàn chị xác nhận lại với anh.
Tần Hành gọi phục vụ tính tiền, Phạm Dịch Trì đã nhanh hơn anh một bước, đuổi theo Giang Dữ Miên.
Cuối cùng Tần Hành vẫn không đi tìm Giang Dữ Miên, anh đưa đàn chị về khách sạn xong thì đội mưa về trường. Anh đứng trên ban công hút thuốc một lúc thì các bạn cùng phòng lần lượt trở về. Như thường ngày, họ bật máy tính, châm thuốc, uống bia rồi chơi game, hỏi sếp Tần hôm nay đã làm gì.
Một giờ sáng, họ đều trèo lên giường đi ngủ
Không có gì thay đổi cả, chỉ có Tần Hành đổi thay, anh hối hận rồi.
Anh nhìn Giang Dữ Miên ngồi đối diện lớp trưởng họ Phạm và nghĩ rằng họ sẽ lên đại học cùng nhau. Nếu có một ngày Giang Dữ Miên yêu ai đó, cậu sẽ nắm tay một cô gái hoặc bị một chàng trai đè xuống hôn. Nghĩ đến đó thôi đã khiến trái tim Tần Hành chua xót đến điên lên.
Nhưng Giang Dữ Miên nên là của anh, từ đầu đến chân đến tận cuối cùng, đều thuộc về anh. Cười là của anh, khóc cũng là của anh, ảo tưởng, ám ảnh, tất cả là của anh.
Tần Hành cảm thấy Giang Dữ Miên đúng là kẻ thù của mình, cậu nắm giữ số phận của anh. So sánh ra thì mất đi Giang Dữ Miên cũng không phải thứ gì quá quan trọng trong kế hoạch cuộc đời của anh. Anh từng rất quan trọng tương lai nhưng giờ anh không còn hứng thú với nó nữa. Anh chỉ có một suy nghĩ duy nhất về cái ngày anh và Giang Dữ Miên cùng đọc sách trong căn hộ nhỏ của cậu. Hôm đó trời cũng mưa rất to, Giang Dữ Miên ngồi trên thảm hỏi anh mấy từ, mắt cậu đáng yêu làm sao. Anh nghĩ nếu như lúc ấy mình vẫy tay một cái, chắc chắn cậu sẽ bò qua hỏi: "Cái gì ạ?."
Giang Dữ Miên tốt như vậy, quan trọng như vậy mà Tần Hành lại vứt bỏ cậu.
Tần Hành nằm trên giường, nhìn trần nhà mà anh có thể giơ tay chạm là đến. Đột nhiên điện thoại rung lên, cầm lên nhìn thì là tin nhắn của Giang Dữ Miên gửi cho anh.
Giang Dữ Miên hỏi anh: "Anh đang ở đâu?"
Tần Hành gọi cho cậu, bên kia trả lời ngay khi chuông vừa reo. Bên Giang Dữ Miên có tiếng gió và mưa rất lớn, bên ngoài cũng vậy.
"Anh đang ở ký túc xá, còn em?" Tần Hành đem câu Giang Dữ Miên hỏi anh ra để hỏi lại cậu.
"Em..." Giang Dữ Miên ngừng lại một chút: "Em đang ở dưới lầu của anh."
Tần Hành không hỏi nhiều, bảo Giang Dữ Miên đợi rồi nhảy ra khỏi giường, mặc áo rồi đi ra ngoài.
Anh không ngại ngùng gọi ông già quản lý ký túc xá. Cho ông ta điếu thuốc, nói rằng anh và đối tượng của mình đang chia tay, đang vội ra ngoài gặp.
Ông kia rít một hơi thuốc, vỗ vai Tần Hành, dặn anh phải dỗ người ta cho tử tế, bây giờ mấy cô gái nhỏ đều mỏng manh lắm, kêu anh phải chăm sóc vào. Nói đoạn mở ngăn kéo, lấy thẻ cho anh quẹt cửa.
Tần Hành đi ra ngoài, gió và mưa lạnh táp vào mặt anh. Anh nhìn hai bên cửa, thấy Giang Dữ Miên đang cầm ô, co rúm lại bên cây cột chờ anh.
Năm nay lạnh sớm hơn năm ngoái, Giang Dữ Miên đứng trong mưa gió không biết đã lạnh đến mức nào rồi.
Tần Hành đi sang, ôm lấy Giang Dữ Miên vào trong tay. Giang Dữ Miên đã bị ướt và mưa lạnh ngấm vào từ lâu, răng cậu run lập cập.
Tần Hành ôm cậu, trái tim đã bị buộc chặt với Giang Dữ Miên nay đã quay về túi của anh. Tần Hành dính sát vào tai cậu, không muốn rời đi, hỏi: "Sao không đi tìm lớp trưởng Phạm mà tới tìm anh?"
Giang Dữ Miên hơi quay đầu lại, muốn nói chuyện cùng Tần Hành nhưng anh không cho cậu cử động: "Miên Miên, cho anh ôm một chút."
Giang Dữ Miên nghe lời đứng im.
Tần Hành chỉ ôm thêm một chút rồi đưa Giang Dữ Miên đang ướt sũng nước ra khỏi trường, tìm một khách sạn vẫn sáng đèn rồi thuê một phòng.
Khách sạn bên ngoài trường học rất nhỏ, chủ yếu là cung cấp chỗ nghỉ cho mấy đôi tình nhân, cơ sở vật chất thô sơ nhưng thứ gì cần có vẫn có. Lúc Giang Dữ Miên đã vào trong, cậu bị Tần Hành lột sạch chỉ còn quần lót, bị đẩy vào bắt tắm nước nóng.
Quần áo Giang Dữ Miên đều bị ướt không thể mặc lại được, cậu cũng không mang theo gì chỉ quấn khăn tắm đi ra. Tần Hành nhét cậu vào trong chăn, bản thân anh cũng đi tắm.
Lúc Tần Hành ra khỏi phòng tắm, Giang Dữ Miên đang bị cuốn vào TV nên không để ý đến anh.
Tần Hành không hài lòng chút nào, nằm xuống cạnh Giang Dữ Miên rồi tắt TV đi. Anh dựa vào cơ thể mềm mại của cậu, bóp cằm hỏi: "Em đến tìm anh để làm gì?"
Môi Giang Dữ Miên vẫn còn hơi tím, cậu nhìn hơi lạ, như thể vừa trống rỗng mà cũng không phải vậy.
"Em muốn gặp anh một lần." Giang Dữ Miên chật vật ngẩng lên nhìn Tần Hành nói: "Cám ơn anh."
Mặt Tần Hành không lộ ra vẻ gì, nhìn Giang Dữ Miên một lúc rồi nói: "Bây giờ em gặp được rồi thì sao?"
Giang Dữ Miên không ngờ Tần Hành nói thế. Miệng cậu há ra, cậu muốn nói với Tần Hành rằng cậu sắp phải đi, muốn tạm biệt với anh nhưng anh lại lấy tay bịt miệng cậu trước khi cậu kịp nói gì: "Đừng vì giận mà nói nhảm với anh."
Môi Giang Dữ Miên chuyển động trong lòng bàn tay Tần Hành một chút. Anh buông tay ra, nhìn bạn nhỏ Giang Dữ Miên nằm bên cạnh mình.
"Tần Hành." Giang Dữ Miên nhìn anh không chớp mắt, gọi tên anh.
"Em nói đi." Tần Hành lại gần đầu Giang Dữ Miên hơn, chỉ cần cậu tiến về phía trước một chút nữa là có thể hôn được anh.
Giang Dữ Miên giống hệt như trong cơn ác mộng của Tần Hành, ánh mắt bối rối nhìn anh, lại gần, môi chạm lên môi anh.
Tần Hành nhìn Giang Dữ Miên, không nói gì cũng không nhúc nhích. Giang Dữ Miên dựa sát vào một lúc cũng dịch đầu sang chỗ khác. Cậu nhìn Tần Hành, vừa muốn mở miệng nói thì gáy đã bị anh kéo lại, mạnh mẽ hôn đè lên.
Tần Hành ấn bả vai Giang Dữ Miên như thể muốn ăn cậu vậy. Anh mút lấy môi và lưỡi của cậu. Vị khói thuốc truyền sang miệng Giang Dữ Miên, cậu bị anh đè ở dưới, gần như không thể thở được. Tần Hành nắm cằm cậu, bắt cậu mở miệng ra để sung sướng hơn. Thân dưới của anh đang kẹt giữa hai chân Giang Dữ Miên, anh nhấc một chân của cậu lên, Giang Dữ Miên chợt cảm thấy một vật cứng và nóng chọc vào mông mình. Tần Hành thả cằm cậu ra, đi xuống bóp mông mềm mại của Giang Dữ Miên. Ngón tay anh lướt qua cửa huyệt đóng chặt, Giang Dữ Miên bị dọa nên kẹp chặt chân lại.
Tần Hành cười, giọng cười rất trầm. Từ khóe miệng mà gặm cắn xuống cổ cậu sau đó ngẩng lên, nhìn xuống Giang Dữ Miên: "Miên Miên?"
Giang Dữ Miên bị anh làm đến không biết trời trăng gì nữa, cậu hỏi lại Tần Hành: "Sao thế?"
Giang Dữ Miên và Tần Hành, da thịt chạm vào nhau. Cơ thể cậu như được hôn bởi một sức nóng không chịu nổi. Cái đó phía trước cũng đã ngẩng lên, đôi mắt to như được in dấu, Tần Hành cũng vậy.
Ngón cái của Tần Hành ấn vào chỗ khó nói của Giang Dữ Miên, cậu phát ra tiếng khóc vì xấu hổ rồi được Tần Hành hôn thật dịu dàng.
"Miên Miên, cho anh được không?" Thấy khuôn mặt chần chừ và không hiểu gì kia của Giang Dữ Miên, anh dụ dỗ cậu: "Không đau nhiều đâu."
Giang Dữ Miên biết rõ Tần Hành muốn làm gì với cậu, cậu vừa cuống vừa sợ nhưng vẫn cắn môi gật đầu. Bất kể Tần Hành muốn lên giường với cậu vì lý do gì cũng được, ít ra cậu còn có chút kỷ niệm.
Tần Hành dạng hai chân Giang Dữ Miên ra, tay để trên miệng cậu nói: "Em liếm đi."
Giang Dữ Miên nghe lời liếm ngón tay Tần Hành. Miệng cậu không mở to, chỉ lộ lưỡi màu đỏ tươi, như mèo con mà từng chút liếm ngón trỏ của Tần Hành. Liếm xong một ngón mới đến ngón tiếp theo.
Thân dưới của Tần Hành lại càng cứng rắn hơn nên anh cho cả ba ngón tay vào miệng Giang Dữ Miên, khuấy đảo bên trong khiến nước dãi tràn ra từ khóe miệng của cậu.
Tần Hành lấy tay ra, kêu Giang Dữ Miên banh hai chân ra rồi giúp cậu mở rộng. Anh cẩn thận kéo giãn ra rồi đặt cái đó của mình ở lối đi vào mềm mại và ấm nóng, để Giang Dữ Miên giúp đỡ anh đi vào.
Giang Dữ Miên mở rộng hai chân, hai tay trắng nõn cầm lấy thứ giận dữ kia của Tần Hành, nói: "Anh chậm thôi."
Tần Hành từ từ nhét vào cơ thể Giang Dữ Miên, cậu đau đến phát khóc.
Đây là lần đầu tiên Tần Hành thấy Giang Dữ Miên khóc. Nước mắt cậu lăn xuống dưới từ khóe mắt, miệng hơi mở, thở dốc vì thiếu không khí, nhìn thật đáng thương mà cũng thật dâm đãng.
"Miên Miên, anh chuyển động đây." Tần Hành báo cho Giang Dữ Miên, bắt đầu từng chút từng chút một mà thúc vào cậu. Mỗi lần bị thúc vào Giang Dữ Miên đều rên lên một tiếng nhỏ trong khi đang khóc. Tần Hành nghe cậu rên đến nỗi suýt thì bắn, anh chậm động tác lại, cúi đầu hôn nước mắt của cậu, gọi cậu là bảo bối, còn hỏi cậu sao bây giờ lại khóc nhiều thế.
Giang Dữ Miên không nói câu nào, mở nửa mắt, xuyên qua dòng lệ nhìn Tần Hành, hỏi: "Sao anh vẫn chưa động... Aaa."
Tần Hành không nghĩ rằng Giang Dữ Miên dám nghi ngờ khả năng của anh. Anh lăn Giang Dữ Miên một vòng, lại thúc đến từ phía sau. Giang Dữ Miên bị anh chạm đến chỗ mẫn cảm, phía trước đang vểnh lên của cậu rỉ ra vài giọt nước, chảy xuống ga giường. Cậu ngoan ngoãn quỳ để Tần Hành làm một hồi, sau đó quay đầu lại muốn một cái hôn.
Thân dưới của Tần Hành cử động rất hung hăng nhưng hôn lại rất dịu dàng, vụn vặn hôn cậu từng cái một trong khi tay anh hầu hạ cái đó xinh đẹp của Giang Dữ Miên. Lúc gần lên đỉnh, anh nắm eo Giang Dữ Miên lật cậu lại khiến cậu phải thở dốc và hét lên. Tay cậu nắm lấy bả vai Tần Hành, mặc anh ra vào trong cơ thể mình.
Tần Hành làm cậu đến mức chân như sắp gãy mới bắn vào bên trong cậu. Giang Dữ Miên mất một lúc mới phục hồi lại nhịp tim, cậu muốn Tần Hành lấy cái đó vẫn còn đang cứng một nửa của Tần Hành ra nhưng mệt đến nhấc tay lên cũng chẳng còn sức.
Tần Hành hôn mạnh lên má cậu một cái rồi bế cậu vào phòng tắm.
Giang Dữ Miên dựa vào người Tần Hành ngủ thiếp đi sau đó được anh bế về giường ngủ. Cậu bị Tần Hành làm cho rối tinh rối mù đến nỗi đi ngủ cũng không thoải mái, lông mày nhíu hết cả lại. Tần Hành lấy tay vuốt lại mi tâm cho cậu rồi đứng lên, ra cửa sổ hút thuốc.
Đêm nay anh hút rất nhiều thuốc. Anh đã nghĩ rồi, phải mang Giang Dữ Miên đi cùng thôi.
Anh là đàn ông con trai có tay có chân, đi đâu chẳng sống được. Tần Hành sẽ không để Giang Dữ Miên tiêu tiền của Giang Bác Viễn nữa, anh có thể làm thêm việc để nuôi cậu, chỉ là không nỡ khiến Giang Dữ Miên chịu khổ.
Thành tích của Giang Dữ Miên quá kém, nếu đi Mỹ cũng phải học tiếng trước, sẽ học ở thành phố mà anh định đến kia.
Bọn họ sẽ thuê một căn nhà, phòng không cần quá lớn nhưng giường thì phải to một chút, phải có 2 cái bàn đọc sách.
Chờ có tiền dành dụm, anh có thể mua một chiếc xe second-hand chở Giang Dữ Miên đi khắp nơi. Dọc California có một con đường cao tốc chạy thẳng từ San Francisco tới L.A. Tốt nhất là nên mua một chiếc SUV vì còn có thể làm tình trong đó, nhưng chắc là Giang Dữ Miên sẽ không vui đâu.
Tần Hành suy nghĩ rất nhiều, anh suy nghĩ tới những chuyện về sau, tất cả những kế hoạch ấy đều có thêm Giang Dữ Miên.
Tần Hành dập thuốc xong định lên giường nhưng lại nghĩ đến Giang Dữ Miên không thích mùi khói thuốc nên đi đánh răng đã rồi mới trở về ôm bảo bối của mình. Mắt nhắm một cái là ngủ một giấc dài, cũng rất sâu
Lúc anh tỉnh lại đã là ba giờ chiều ngày 27 tháng 11.
Giang Dữ Miên đã không còn bên cạnh anh, tám năm sau đó cũng không nằm cạnh anh nữa.
Vân Tình Cung

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.