Chốn Đào Nguyên

Chương 13: Người nhà




Khưu Thời, thị trấn Rừng Đông.
***
Xe của Lý Phong dừng ở cửa hông trại giam thành phố Mây, đây là lối đi nội bộ, không thể có người ngoài đi ngang, nhưng y vẫn ngồi xe đưa phạm nhân của Cục Phòng thủ Đô thị chứ không lái xe riêng.
Lại còn ngồi cả trong khoang áp giải.
Một nạn dân trên xe đã bị giải vào trại, y phải ngồi đây chờ người trong trại đưa Trương Tư Hải ra. Mấy cái chuyện rách việc này y xử nhiều rồi, quen tay lắm.
Trương Tư Hải đội mũ và cúi gục đầu trên đường đi ra, cảnh vệ mở cửa khoang áp giải rồi đẩy cậu ta lên xe.
Cậu ta nhìn thấy Lý Phong trên xe thì chững lại, sau đó xoay người đòi xuống: "Tôi muốn về trại."
"Cậu ngồi đấy cho tôi!" Lý Phong nén giọng nạt.
Trương Tư Hải sững ra, đương khi chần chừ thì cảnh vệ đã đóng cửa lại và nổ máy xe.
"Sắp diệt khẩu tôi hả?" Trương Tư Hải cởi mũ vứt mạnh xuống chân, trừng mắt nhìn Lý Phong đầy dũng cảm.
"Cậu thì tuổi gì." Lý Phong nói.
"Giờ đi đâu?" Trương Tư Hải hỏi.
"Đưa cậu về nhà." Lý Phong bảo.
"Tôi không về!" Trương Tư Hải đứng phắt dậy, đầu đập vào nóc xe rồi bắn ngược về chỗ ngồi, "Tôi không thông đồng làm bậy với mấy người..."
Lý Phong vả cậu ta một phát: "Câm mồm."
Trương Tư Hải ngây ra.
"Phải dùng một nạn dân để tráo cậu ra ngoài đấy, cậu ngoan ngoãn về nhà ở im thì mấy tháng sau gã sẽ được thả," Lý Phong nói, "giờ cậu mà quậy là gã chết ngay, cậu vĩ đại thật đấy."
"Anh Phong à," Trương Tư Hải sờ mặt, giọng nói đầy oan ức và giận dữ, "tôi có đòi mấy anh tráo người đâu! Tôi dám làm dám chịu, nhốt thì nhốt thôi!"
"Cha cậu đòi đấy," Lý Phong nói, "cậu đi mà khóc với ông ta."
"Tôi hận mấy người, cực kì hận." Trương Tư Hải bảo.
"Vậy thì vừa khéo về nhà ám sát Cục trưởng Trương." Lý Phong liếc ra ngoài, gõ cửa sổ phía tài xế.
Xe đỗ lại, rẽ thêm hai con đường hầm là đến Viện Bảo tàng, tí nữa Khưu Thời và Hình Tất sẽ phối hợp thí nghiệm bằng cách quay lại Sào Huyệt số Một đã bắt đầu suy thoái để thu thập thông tin, y phải sang giám sát.
Vừa mở cửa xe, Trương Tư Hải lại nhảy bật khỏi ghế.
Lý Phong chẳng thèm cả nghĩ đã chích thẳng súng điện vào cổ cậu ta, Trương Tư Hải ngã gọn xuống khoang áp giải.
"Đưa về nhà Cục trưởng Trương," Lý Phong dặn hai cảnh vệ trong buồng lái, "trước khi mở cửa xe nhớ chích một phát, sau đó hộ tống và giao cậu ta vào tay người nhà."
"Rõ ạ." Cảnh vệ gật đầu.
Lúc không có mặt nhóm Thượng tá Từ, Hình Tất có thể ngồi cùng nhân viên công tác trong xe thí nghiệm, không cần vào "rương trung chuyển" như một món hàng.
Tuy bên cạnh có một đống thiết bị và hai nhân viên thao tác, nhưng bầu không khí nhẹ nhàng hơn nhiều.
"Vết thương kia đã lành chưa?" Khưu Thời ngồi đối diện Hình Tất.
"Rồi." Hình Tất nhấc cánh tay lên.
"Nấm đang ở trong cơ thể anh hả?" Khưu Thời chống khuỷu tay xuống đầu gối, đổ người về phía hắn.
"Đúng vậy." Hình Tất bắt chước dáng ngồi, cũng đổ người về phía anh.
"Anh có cảm nhận được chúng nó di chuyển tới đâu không?" Khưu Thời hỏi.
"Giờ thì vẫn chưa." Hình Tất trả lời.
"Anh có khống chế được hướng di chuyển của nó không?" Khưu Thời hỏi tiếp.
"Không biết, giờ thì không." Hình Tất đáp.
"Nếu không khống chế được thì cuối cùng anh sẽ biến thành quái vật nọ hả," Khưu Thời liếc nhìn hai nhân viên thao tác chỉ chăm chăm vào máy móc bên cạnh, khẽ giọng hơn, "Chắc anh vẫn cho rằng mình khôn lắm nhỉ? Dù gì cũng sẽ đến nước này, chẳng thà tự chọn vùng cảm nhiễm."
"Ừ." Hình Tất nói.
"Ừ cái đếch." Khưu Thời mắng.
"Thế tôi nên làm gì đây?" Hình Tất hỏi.
Khưu Thời im lặng cả buổi, cuối cùng chỉ nói: "Nhỡ họ không định làm vậy thì sao?"
"Cậu cũng biết đấy là chuyện không thể nào, đúng không." Hình Tất cười cười.
Khưu Thời làm thinh.
"Tôi hiểu loài người hơn cậu." Hình Tất nói.
"Thì phải rồi," Khưu Thời tựa về lưng ghế, "anh sống bao lâu còn gì, loại hình như anh chắc ngừng sản xuất luôn rồi nhờ."
"Đâu chỉ thế, công xưởng phá sản trăm năm rồi." Hình Tất bảo.
"Đệt." Khưu Thời bật cười, lát sau lại nhè nhẹ thở dài, "Lý Phong bảo đời thứ hai cũng hơn trăm năm."
"Ừ," Hình Tất gật đầu, "sau này lễ phép với ông cố nhà cậu một chút."
"... Cụ nhà anh," Khưu Thời ngây ra, "vậy mà cũng nghe được hả?"
"Nhìn được." Hình Tất nói.
Nhiệm vụ hôm nay là kiểm tra tình trạng của Sào Huyệt số Một, thử tìm nguồn cung dinh dưỡng của nó.
"Phạm vi không thể vượt quá Sào Huyệt số Một, nhưng phòng trường hợp đụng độ người máy sinh hoá đột nhập," Viện trưởng Ngô khiêng một chiếc rương lên bục, "các cậu có thể chọn mang vũ khí, nhớ đảm bảo an toàn."
Khưu Thời mở rương ra, phát hiện đấy chính là ba khẩu súng anh cầm và một khẩu mà Hình Tất đã chọn trong nhiệm vụ trước.
"Hối hận vì đã không lấy thêm vài khẩu," Khưu Thời vừa nói vừa trang bị súng, "rành rành là người của Tướng quân mà lại ki bo như vậy, mang mấy khẩu súng ấy tới chỉ để chúng tôi chiêm ngưỡng thôi hả..."
"Để Cục trưởng Trương đi xin lần nữa." Giọng của Lý Phong vọng từ sau đến.
"Sao ở đâu cũng có anh vậy?" Khưu Thời ngoảnh lại liếc y.
"Sở An sinh Xã hội phải bảo đảm mọi thứ," Lý Phong nói, "ví như bảo đảm nhiệm vụ tiến hành suôn sẻ, cả việc cậu muốn ăn gì cũng phải để Sở An sinh tìm cho."
"Cho chai rượu đê." Khưu Thời bảo.
"Nhiệm vụ mấy hôm nay hoàn thành rồi tôi đưa cậu một ít mang về." Lý Phong nói.
"Một thùng nhé," Khưu Thời đáp, "tôi thấy trong kho của Sở An sinh rồi, loại trong thùng đen ấy."
"Đừng có được nước làm tới." Lý Phong bảo.
"Bắt chước anh mà," Khưu Thời cúi đầu kiểm tra súng, "tí vào kia chẳng biết có mất liên lạc nữa không."
"Xảy ra tình huống bất thường lập tức quay về, không được mạo hiểm." Viện trưởng Ngô dặn.
"Hôm nay Cục trưởng Trương thế mà lại vắng." Khưu Thời hỏi, mọi khi Cục trưởng Trương kiệm lời nhưng luôn góp mặt vì phải báo cáo lại với bên Tướng quân.
"Đang chỉnh đốn nền nếp gia đình." Lý Phong nói, "Hôm nay chỉ có tôi với Viện trưởng Ngô, muốn nói gì tán gì cứ tha hồ, hôm nay chỉ ghi lại số liệu của Hình Tất, đo lường trạng thái ô nhiễm của nguồn cảm nhiễm, không có tình huống đột phát thì khỏi báo cáo nội dung nhiệm vụ."
"Tán gì? Đừng bảo tôi gài chuyện anh ta đấy nhé?" Khưu Thời liếc y.
"Đâu đến nỗi ấy," Lý Phong nói, "mà cậu cũng không gài nổi đâu."
"Chuẩn bị xong chưa," Viện trưởng Ngô kế bên bảo, "xuất phát được rồi đấy, bọn tôi sẽ đến phòng chỉ huy."
Bức tường cao bên ngoài Sào Huyệt số Một đã ngừng thi công, chỉ còn một số công cụ bị vứt tại chỗ chứ cảnh tượng bận bịu nạp mạng đã biến mất, thay vào đó là một chiếc xe đen lớn của quân đội lẫn binh sĩ cầm súng mặc đồ bảo hộ đỗ đằng xa.
Băng qua con đường bờ tường dẫn ra ngoại ô, mới nhìn vào vạt rừng đen của Sào Huyệt số Một thôi mà Khưu Thời đã thấy sự thay đổi.
Bầu không khí hoà trộn giữa sự sống và cái chết đầy quái lạ đang tan dần, ngay cả sắc đen cũng nhạt bớt để lộ mảng màu vàng úa khô héo.
Sào Huyệt này quả thực đang chết đi.
Lúc đi vào rừng, Khưu Thời đưa tay sờ thân cây, phát hiện lớp nấm đen phủ đầy bề mặt đã khô héo, ngắt nhẹ là lột được ra khỏi thân cây.
"Anh còn nghe tiếng gì không?" Khưu Thời hỏi.
"Không," Hình Tất nói, "vùng ven hẳn đã chết cả rồi."
"Hình Tất," giọng của Viện trưởng Ngô vọng ra, "anh thử cảm nhận sự tồn tại của những người máy cộng sinh khác xem có được không."
"Không cảm nhận được." Hình Tất đáp.
Viện trưởng Ngô và Lý Phong im luôn từ đấy, như Lý Phong đã bảo, nhiệm vụ lần này của họ không có mục tiêu rõ ràng nên không cần trao đổi thêm.
"Như tản bộ vậy." Khưu Thời vừa đi vừa nói, tai nghe yên ắng mà bản đồ trước mắt cũng im lìm, chỉ có chấm đỏ của Hình Tất.
Ngoài tiếng trò chuyện của cả hai thì chỉ còn tiếng vỡ vụn khe khẽ của nấm héo mỗi khi đế giày nện xuống mặt đất.
"Cậu hay tản bộ à?" Hình Tất hỏi.
"Không," Khưu Thời đáp, "nhưng hồi ở ngoại ô thì hôm nào bọn tôi cũng ra lượn vài vòng tìm xem có người cảm nhiễm hay nạn dân không, cũng chẳng khác tản bộ là bao."
"Lượn vài vòng không mục đích mới là tản bộ." Hình Tất nói.
"Anh hay tản bộ hả?" Khưu Thời liếc nhìn hắn.
"Không." Hình Tất bảo.
"Vậy giờ tản bộ thôi." Khưu Thời nói.
"Vác súng tản bộ hở." Hình Tất bảo.
"Vậy anh vứt súng mình đi," Khưu Thời kêu, "dù gì nhiệm vụ trước cũng khác nào vứt đi."
Hình Tất cười cười, "Mấy gã đấy quả thực hơi phiền."
"Anh có biết giận không?" Khưu Thời hỏi, "Theo lẽ thì anh hiểu được những cảm xúc như vui buồn hờn giận nhỉ?"
"Biết." Hình Tất đáp.
"... Vậy tính anh cũng lành đấy chứ." Khưu Thời gật đầu.
Chẳng rõ có phải là do Sào Huyệt số Một bắt đầu chết đi hay không, họ chẳng hề đụng độ người máy sinh hoá lẫn người cảm nhiễm trên đường đi sâu vào trong.
Đến hiện trường trận xáp lá cà hôm ấy, "xác" của A B C Nhỏ vẫn nằm đây, Hình Tất cắm thiết bị dò tìm Viện trưởng Ngô đưa cho xuống mặt đất bên cạnh họ rồi bật công tắc.
"Thu được tín hiệu dò tìm," giọng Viện trưởng Ngô truyền đến từ phía bên kia, "không bị cảm nhiễm, tôi sẽ báo cho tổ kĩ thuật ra thu hồi, các anh cứ đi tiếp."
Thu hồi.
"Họ có thể... sống lại à?" Khưu Thời hỏi.
"Kích hoạt lại trước khi chất sinh hoá biến chất thì được." Viện trưởng Ngô nói.
"Nếu là cấp một," Khưu Thời đăm chiêu, "thì kích hoạt lại vẫn sẽ là cấp một trước đấy chứ?"
"Theo nguyên tắc thì vẫn vậy." Viện trưởng Ngô trả lời.
"Là sao?" Khưu Thời không hiểu, xoay sang nhìn Hình Tất.
"Kí ức có sao lưu, có thể đồng thời kích hoạt." Hình Tất nói.
"Sao lưu? Nghĩa là có thể bị bóp méo?" Khưu Thời nhạy bén đặt vấn đề.
"Việc đấy hơi khó," Viện trưởng Ngô nói, "thường chỉ khoá lại, khi kích hoạt thì phần bị khoá sẽ đồng thời khởi động trong hình thức niêm phong, cũng có nghĩa là không thể tự tiện xoá chỉnh, đấy là sự... tôn trọng bạn bè mà loài người dành cho người máy sinh hoá."
"Tôn trọng?" Khưu Thời không biết mình nên nói gì.
Hình Tất im lặng cười cười.
Khưu Thời nhìn mấy tiềm vệ cấp hai lặng lẽ nằm dưới đất chờ thu hồi rồi lại xoay sang liếc Hình Tất: "Tôi luôn muốn hỏi anh."
"Hử?" Hình Tất đáp.
"Với anh thì số người máy sinh hoá này là gì? Đồng bào? Đồng loại? Hay là gì đấy khác?" Khưu Thời hỏi.
"Là người máy sinh hoá." Hình Tất nói.
Khưu Thời không ngờ đến câu trả lời này, anh muốn tiếp tục song lại không biết mình nên hỏi gì thêm bây giờ, thế là đành im lặng.
"Xét về mặt tình cảm thì từ lúc có kí ức đến nay, tôi nghiêng về phía loài người hơn," Hình Tất bảo, "tuy tôi không phải là con người."
Khưu Thời nhận ra Hình Tất dùng đại từ "tôi" chứ không phải là "người máy sinh hoá", nhưng anh tạm thời chưa hiểu điều này có nghĩa là gì.
"Thế thì phải xem anh định nghĩa loài người như nào," Khưu Thời chẳng thèm khách sáo, "nếu chỉ xét tiêu chuẩn thấp nhất là chủng loại thì quả thực anh không phải là người, nhưng nếu tiêu chuẩn cao hơn một chút, thì một số người – ví như Giám đốc Lý đây – hơi khó để xếp loại."
Hình Tất bật cười: "Miễn báo cáo nội dung nhiệm vụ nhưng vẫn lưu trữ để tham khảo đấy."
"Thế hả?" Khưu Thời gọi, "Giám đốc Lý?"
Lý Phong bên kia làm thinh, mỗi Viện trưởng Ngô cười đáp: "Có lưu."
"Lý Phong đâu?" Khưu Thời hỏi, tuy nhiệm vụ này không khó nhưng lại là một phần của thí nghiệm cộng sinh, Lý Phong chẳng cớ gì rời hiện trường.
"Anh ta đang nhận một cuộc gọi quan trọng." Viện trưởng Ngô nói.
"Cậu uốn thẳng lưỡi rồi lặp lại xem." Lý Phong nhìn gương mặt lo lắng xoắn xuýt của Tiêu Lỗi trên màn hình, "Ai mất tích? Mất tích ở đâu?"
"Hồ Tiểu Lĩnh, là... là một cậu... cậu công nhân dọn xác," giọng Tiêu Lỗi hơi run, "chè chén xong cả bọn loanh quanh khu ngoại thành, chỉ... chỉ dạo cái, cái chợ nhỏ của nạn dân một tí..."
"Chuyện xảy ra hồi nào?" Lý Phong ngắt lời.
"Nửa tiếng trước." Tiêu Lỗi nói.
"Sao giờ mới báo?" Lý Phong nén giọng.
"Bọn tôi tự tìm trước..." Tiêu Lỗi đáp, "Triệu Lữ cấm tôi báo cáo với anh, sợ Khưu Thời lo."
"Mẹ kiếp cậu là lính của ai?" Lý Phong quạu đến nỗi xoay mòng mòng, "Triệu Lữ sợ Khưu Thời lo, còn cậu không sợ tôi dí chết cậu hả? Ban đầu tôi dặn cậu như nào?"
"Tất cả bất thường, không kể lớn bé." Tiêu Lỗi nói.
"Bảo họ về công sự đi!" Lý Phong nạt khẽ, "Bây giờ, lập tức! Mẹ kiếp đừng tìm nữa, mất tích thêm một ai cậu cứ thế mạng mình vào!"
"Có khi họ không nghe lời tôi đâu." Tiêu Lỗi tức thì đứng dậy chạy đi.
"Kề dao vô cổ mình mà doạ," Lý Phong nói, "tôi sẽ phái người đi tìm."
Một công nhân dọn xác mất tích, nếu là trước đây thì Lý Phong căn bản sẽ không thèm màng đến, dẫu y biết Khưu Thời xem nhóm anh em ấy như người nhà.
Nhưng mất tích vào lúc này lại cực kì phiền phức.
Địa điểm mất tích là chợ nạn dân – một nơi mạnh hiếp yếu, nên ai đầu óc bình thường thì chẳng dại chọc vào bọn công nhân dọn xác chúa liều, còn ai chập cheng gây sự thì cũng đánh không lại họ.
Lý do duy nhất Lý Phong có thể suy ra, chính là chúng đang nhắm vào Khưu Thời.
Lại còn chọn bắt Hồ Tiểu Lĩnh.
Hồ Tiểu Lĩnh và Triệu Lữ, có thể bảo là đã lớn lên cùng Khưu Thời.
Về đến phòng chỉ huy, Lý Phong nghe ra tâm trạng Khưu Thời trong lần thực thi nhiệm vụ này không tồi, không gặp chuyện ngoài ý muốn, khỏi phải đánh đấm.
Y cau mày ngồi xuống ghế, quan sát hình ảnh thực tế của Khưu Thời và Hình Tất phía bên kia, chẳng biết mình nên thuật lại chuyện này như nào để không bị lột da.
"Sao vậy?" Viện trưởng Ngô hỏi.
"Một công nhân dọn xác đã mất tích." Lý Phong nói.
Viện trưởng Ngô chững lại, lát sau mới khẽ bảo: "Giấu đi hẵng đã."
"Ông giấu được bao lâu," Lý Phong nói, "để Khưu Thời biết chúng ta không báo ngay khi nhận được tin thì cậu ta cho nổ banh cái Viện Bảo tàng luôn được đấy."
"Vậy nói thẳng?" Viện trưởng Ngô hỏi.
"Nói thẳng đi," Lý Phong bảo, "nói ngay lúc có mặt Hình Tất ấy, tôi đã phái người đi tìm rồi, chỉ mong Hồ Tiểu Lĩnh uống quá chén nên nằm đâu đấy đánh một giấc thôi."
"Cục trưởng Trương cũng sắp đến rồi, bảo Cục Phòng thủ Đô thị phái người tìm chung đi," Viện trưởng Ngô nói, "có vẻ không phải là một vụ mất tích bình thường."
"Tôi đang định tìm ông ta đây." Mặt mày Lý Phong sầm sì.
Mảng nấm gần trung tâm Sào Huyệt vẫn còn sống, khác với lớp nấm vùng ven đã khô héo, số nấm ở đây vẫn mềm mềm buồn nôn.
"Có phải chúng sẽ rút về phạm vi chưa chết hiện giờ không?" Khưu Thời đưa chân vạch mặt đất, những vật thể hình người bị bọc trong nấm đã biến mất, không để lại dấu vết gì.
"Gần như vậy." Hình Tất từ từ ngồi xổm xuống.
"Số người máy sinh hoá vây công anh lúc ấy," Khưu Thời nhìn quanh, "cũng bị chúng thu hồi rồi nhỉ."
"Ừ." Hình Tất trả lời.
Khưu Thời liếc nhìn hắn rồi cũng ngồi xổm xuống, phát hiện Hình Tất không hề nhúc nhích, chỉ chạm nhẹ ngón trỏ trái lên một chiếc nấm đen nhỏ.
Như cảm nhận được gì đấy.
Anh toan hỏi song sực nhớ đến lời Viện trưởng Ngô vừa nói.
Có ghi âm lại để tham khảo.
Nên anh không lên tiếng, chờ một lát mà Hình Tất vẫn không cục cựa, anh bèn thò tay gạt ngón tay đang đặt trên chiếc nấm ấy của hắn ra.
Hình Tất ngoảnh lại liếc anh một cái.
"Vị trí nguồn cộng sinh không có gì bất thường," Khưu Thời nói, "chất dinh dưỡng đã tiêu hao sạch rồi."
"Có phát hiện ra người máy cộng sinh nào khác không?" Viện trưởng Ngô hỏi.
"Không." Hình Tất trả lời.
"Bây giờ sẽ lấy mẫu vật." Khưu Thời vặn ống nghiệm lấy mẫu rồi đưa đến trước mặt Hình Tất.
Hình Tất cho ngón vào ống và khuấy.
"Nhiệm vụ kết thúc," Viện trưởng Ngô nói, "về được rồi đấy, chú ý an toàn."
Về đến sảnh xuất phát, khử trùng một phen theo lệ.
Thay quần áo ra, Khưu Thời phát hiện bầu không khí trong sảnh hơi lạ.
Theo lẽ một không gian to thế này mà chỉ có ba người là Lý Phong, Viện trưởng Ngô và Cục trưởng Trương đứng đấy thì nói gì bầu không khí, đến cả hơi thở có khi còn chẳng nghe được nữa là.
Nhưng bấy giờ Khưu Thời lại cảm nhận được một nỗi bất an nào đấy đang giăng kín nơi này.
"Nói cậu chuyện này." Lý Phong chống tay lên bục, mở lời bằng gương mặt cực kì khó coi, "Khưu Thời, cậu bình tĩnh nghe tôi nói hết."
"Ngoại ô xảy ra chuyện rồi à?" Khưu Thời hỏi ngay.
"Hồ Tiểu Lĩnh mất tích rồi." Lý Phong nói.
Khưu Thời không lên tiếng hay cử động gì cả, câu trả lời mà Lý Phong thốt ra liền mạch khiến đầu óc anh nổ đùng một tiếng.
Anh cố gắng khống chế cảm xúc của mình, lát sau mới bảo: "Tôi muốn liên lạc với Triệu Lữ."
"Không được!" Cục trưởng Trương đứng kế bên nói ngay bằng giọng ngập tràn khó chịu, "Người của Cục Phòng thủ Đô thị đã lên đường rồi, chúng đang chịu thẩm vấn!"
"Thẩm vấn ai? Mấy ông cứ thế sang đấy mà thẩm được chữ nào thì tôi làm cháu ông luôn." Khưu Thời nhìn ông ta, với thái độ của Lý Phong thì anh còn nhịn mà nghe thử, chứ cái kiểu khó chịu quái đản của Trương Tề Phong chẳng khác nào gây sự.
"Giám đốc Lý," Hình Tất đứng sau lưng Khưu Thời lên tiếng, "nói hết đi."
"Tiêu Lỗi bảo họ cùng đi nhậu rồi dạo chợ nạn dân," Lý Phong liếc Trương Tề Phong, "dạo được nửa đường thì không thấy Hồ Tiểu Lĩnh đâu nữa."
Khưu Thời nhìn chằm chằm Lý Phong, cả tai lẫn mắt anh đều không muốn bỏ sót bất cứ chữ nào.
"Tôi và Cục trưởng Trương đã phái người đi tìm," Lý Phong nói, "nhưng..."
"Đừng tìm nữa, tìm không thấy đâu, không phải nạn dân lẫn bang Ngoại Thành," Khưu Thời bảo, "nhắm vào tôi chứ gì."
"Hẳn là thế." Lý Phong cau mày.
"Để tôi liên lạc với Triệu Lữ," Khưu Thời nhìn y, "cậu ấy mà thực sự biết hay thấy được gì thì cũng chỉ nói với tôi thôi."
"Chỉ được gọi ở đây." Lý Phong lia mắt sang bên cạnh, ném thú cưng của mình ra trước mặt Khưu Thời, "Gọi video, Tiêu Lỗi."
Gương mặt của Tiêu Lỗi chiếu bừa lên một cái thùng gần đấy, trông khá lổn nhổn: "Khưu Thời..."
"Triệu Lữ đâu?" Khưu Thời hỏi.
"Trong công sự để trống của chúng ta, Cục Phòng thủ Đô thị muốn hỏi vài chuyện," cổ họng Tiêu Lỗi hơi khan, "xin lỗi, tôi không nên để họ đến chợ, tôi..."
"Không liên quan, vấn đề không nằm ở cậu," Khưu Thời nói, "bảo Triệu Lữ qua đây."
Tiêu Lỗi ngoảnh mặt liếc sang bên cạnh.
"Đội trưởng Tiêu," Lý Phong lên tiếng, "tôi là Lý Phong, Cục trưởng Trương cũng đang ở đây, qua đấy dắt cậu ta về đi."
Triệu Lữ với mái đầu bù xuất hiện trên màn hình, bộ dạng sưng xỉa mà mặt mũi còn bị thương, trông thấy Khưu Thời thì chùi vội lấy mặt: "Cái đệch, là anh Thời thật hả! Em tưởng bọn nó lại giở trò gì khác chứ."
"Đánh cậu à?" Khưu Thời hỏi, bàn tay buông thỏng bên người run lên.
"Hiểu lầm thôi," Triệu Lữ cười cười rồi nhanh chóng nghiêm mặt, "anh ổn mà phải không?"
"Ổn," Khưu Thời nói, "có manh mối gì chưa?"
Triệu Lữ không đáp mà cau mày, chốc sau thình lình hỏi một câu: "Sáng nay em ăn gì ấy nhỉ?"
"Ăn rắm ấy." Khưu Thời đáp.
"Đúng." Triệu Lữ gật đầu.
Lý Phong không kềm nổi phì cười rồi vội xoay mặt đi, Cục trưởng Trương ngoảnh sang lườm y.
"Không biết có thể xem đây là manh mối không," Triệu Lữ khẽ giọng, "em trông thấy cô gái đi cùng thằng ngu quay video hồi đấy ở chợ, tên cô ta là gì ấy nhỉ, à Đặng Diệp Diệp. Em chỉ lướt mắt qua chứ không tiếp xúc, nhưng cô ta lại liếc em một cái."
Hắn vừa nói xong, Lý Phong nhướng mày còn sắc mặt Cục trưởng Trương thoắt cái sầm sì ngay.
"Chỉ có thế thôi, hữu dụng không?" Triệu Lữ hỏi.
"Hữu dụng," Lý Phong đứng bên cạnh đáp, "Triệu Lữ, từ giờ cậu mà nhớ thêm hoặc phát hiện điều gì khả nghi thì bảo đội trưởng Tiêu liên lạc ngay với tôi qua đường dây nóng 037, tôi sẽ bắt máy bất kể lúc nào."
"Rõ ạ!" Tiêu Lỗi sán lại gào lên.
"Tí nữa Cục Phòng thủ Đô thị sẽ rút về," Lý Phong liếc nhìn Cục trưởng Trương, "các cậu tạm thời đừng rời công sự."
"Rõ." Tiêu Lỗi gật đầu.
"Vậy..." Lý Phong toan dặn thêm đôi câu thì bên kia bỗng có tiếng nhốn nháo.
"Sao thế?" Khưu Thời hỏi.
"Anh Thời! Có tin tức rồi!" Triệu Lữ thò tay chộp thú cưng của Tiêu Lỗi ném ra ngoài công sự, "Có người tìm đến tận cửa rồi!"
Thú cưng xoay nửa vòng, cấp tốc điều chỉnh cự li quay chụp, màn hình hiển thị hai cái bóng lờ mờ dưới chân núi đằng xa, chừng ống kính liên tục kéo gần thì dần thấy được đấy là hai người một cao một thấp.
Người cao không rõ mặt nhưng có thể nhận ra là đàn ông, còn người thấp Khưu Thời vừa nhìn đã biết ai ngay.
"Là Đặng Diệp Diệp."
"Gióng trống khua chiêng thế á?" Cục trưởng Trương trầm giọng, "Đang tính làm gì đây."
Đặng Diệp Diệp giơ cao hai tay, trên lớp cát bị gió khơi lên xuất hiện mấy con chữ bằng tia la-de.
Khưu Thời, thị trấn Rừng Đông.
-
Kéo: Lão Lý cáo lắm, biết chỉ có cụ Tất mới kềm được anh Thời, phải báo tin dữ lúc có mặt cụ Tất mới chịu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.