Một hồi lâu sau, lão hoàng đế già bật cười rồi phán một câu:
- Để sau đi… trẫm cần cân nhắc lại chuyện này! Còn bảo vật… khụ… trẫm vẫn hi vọng các ngươi tìm trở về…
Xong lão không quên cầm tay ta, vuốt vuốt ve ve mà tán thưởng:
- Ái phi, nàng cũng thật thông minh, chủ ý của nàng cũng không hề tệ đâu!
Ta nhìn vào khoang miệng lão, con trâu già này đã rụng mấy cái răng rồi mà vẫn muốn gặm cỏ non? Haiz, ta nguyền rủa ngươi đột tử sớm đi…
Ta né tránh hắn, rút lại tay đưa lên vuốt tóc, làm bộ dáng tự nhiên quyến rũ.
- Bệ hạ, thần thiếp mới nhập cung, còn chưa thăm thú được hết hoàng cung vĩ đại này… người dẫn thiếp đi thăm thú đi nha!
Ta trong lòng tự đắc ý, ta nũng nịu như thế, đáng yêu như thế, ngươi không thể từ chối, nhưng lại lực bất tòng tâm, xem đi, đến đi đứng ngươi còn không tự đi được, làm sao cùng ta tản bộ hoàng cung…
Ta không biết đám hài tử của lão có thấy muốn ói hay tức cười không…
Mắt phượng xinh đẹp của ta, à không của thân xác này chớp chớp hai cái, bộ dạng thập phần tội nghiệp, thành toàn cho ta đi, cho ta rời khỏi đây đi…
Lão hoàng đế bất tắc dĩ nói:
- Nhưng mà ái phi, trẫm không đi lại được…
Ta mắt sáng như sao, lướt qua F4 đẹp trai của lão, tinh vi che giấu sự hồ hởi trong lòng.
- Bệ hạ, hay là để một trong mấy hoàng tử dẫn thần thiếp đi ha! Thần thiếp mới vào cung, cái gì cũng chưa biết, cũng chưa có dịp trò chuyện với người nhà của bệ hạ!
- Ây, một trong các ngươi dẫn quý phi đi thăm thú! – Lão hoàng đế không cam lòng nhìn tứ đại anh kiệt trẻ tuổi, ta không chắc lão có ghen tị với tuổi xuân xanh của đám con trai mình hay không.
Ta nghĩ là ta có quyền chọn lựa một trong bốn vị soái ca này.
Mắt ta lại bắt đầu di chuyển. Ha ha, Hi Nhi, ta không chọn ngươi đâu, không phải vì ngươi đe dọa ta ở ngoài thì đừng gần gũi ngươi, ta chính là đang tìm một cơ hội để thoát khỏi khống chế của ngươi, dạy cho ngươi một bài học…
Muốn vậy, ta phải bám vào một đối thủ cân sức của ngươi…
Ta có linh cảm không tốt lắm về nhị hoàng tử, người này miên man như nước…
Đại hổ báo tinh tinh? Cần gì nhìn ta bằng ánh mắt thiếu thiện cảm như vậy? Ngươi nghĩ là ta hảo tâm ban cho ngươi “phiền phức” à?
U lãnh hoàng tử, chính là lựa chọn của ta. Nam nhân thể hiện được sự lạnh lùng, bản thân người đó đã phải có cơ trí, tĩnh tâm, chính là một người có thể khống chế được hỉ nộ ái ố thông thường…
Hơn nữa, chẳng phải nam nhân lạnh lùng rất khó có tình cảm, nhưng lại là những kẻ sâu sắc chung tình số một?
Ha ha, ta nghĩ mình sẽ tấn công ngũ hoàng tử Diệp Phương Thành này, mẫu soái ca lạnh lùng một thời từng rất “hot” … chí ít ta cũng sẽ dùng tuyệt chiêu bám càng, biến anh ta thành đồng minh trước…
…
…
Nhưng một lát sau, ta phát hiện ra có phải ta đã sai lầm rồi không?
Soái ca từ lúc nhận mệnh dẫn ta đi thăm quan hoàng cung, ngoài một câu ba chữ: “ Quý phi, thỉnh” ra thì chưa hề lên tiếng, cơ mặt chưa hề co dãn, chưa hề biến sắc…
Hai cung nữ của ta ban này là Tiểu Liên, Tiểu Hoa, ta đã thị uy để các nàng không bám theo. Ta không cần biết khi bình thường các nàng nhất định phải đeo bám ta thế nào, trước mặt ngũ hoàng tử, chẳng nhẽ các nàng dám làm trái ý chủ tử?
Có ngầm theo sau, có ngầm mách với Thần Hi không thì ta không cần quan tâm…
Người hướng dẫn viên Diệp Phương Thành này nếu được tuyển dụng thì chắc chắn sẽ bị đá thẳng khỏi công ty sau mười phút thử việc, bởi có ai đời hướng dẫn viên cứ lẳng lặng đi trước, để du khách bám theo sau… Cuộc du ngoạn nhạt như nước ốc, giống như hai người không quen biết cùng đi bộ…
Chân dài, chân dài kia, chân dài tốt lắm sao? Ngươi bước nhàn nhã như vậy nhưng ta cũng phải chật vật đuổi theo…
Ta mới cho rằng, ngũ hoàng tử không phải là một nam nhân lạnh lùng, mà chính là một con rùa tự kỉ trầm trọng ha ha!
Tự kỉ, ngươi tự kỉ vì cái gì? Ngoại hình tốt, thân thế đế vương, còn có cơ hội đăng cơ làm hoàng đế, có cái gì đáng tự kỉ chứ?
Cứ như vậy, mặc dù ta lên tiếng hỏi cái gì, tán dương cái gì, y cũng không có hứng thú đáp lại. Này, nghĩ ta không thể kết tội ngươi vô lễ với quý phi sao?