Ta bị chúng đưa đi, có lẽ là trở về kinh thành, ta cũng đoán rằng chúng đem ta giao nộp cho Diệp Đông Doanh…
Kẻ nửa ma nửa quỷ kia thực sự rất đáng sợ, hắn có thể trông chừng ta không rời, đừng nói là chạy trốn mà cơ hội để tự sát cũng không có. Ta không biết rằng kẻ này đi theo Diệp Đông Doanh, rốt cuộc là ai mới lợi dụng ai?
Còn chừng ba ngày đường nữa sẽ về đến kinh thành, cũng có thể Diệp Đông Doanh sẽ đến đây trước. Ta không lo cho an nguy của mình nữa, chỉ sợ rằng hai đứa nhỏ đã khổ sở rồi…
Còn nữa, Diệp Phương Thành sẽ ra sao nếu y biết đến cả Vô Nhân cũng đã bị sát hại? Liệu y đau lòng đến đâu, day dứt đến đâu? Nỗi sợ hãi lớn nhất của con người có lẽ không còn phải là cái chết, mà là phải bất lực chứng kiến những người thân thiết chết đi…
…
…
Trác Tử Cuồng kia có một điểm kì quái là ghét ánh sáng mặt trời, hoặc khi tiếp xúc với ánh nắng buổi trưa gay gắt khiến hắn ta khó chịu. Ta liếc mắt qua thấy chút da dẻ lộ ra ở bàn tay hắn giống như là từng bị thiêu đốt, loang lổ hoại tử đáng sợ…
Vì vậy, ban đêm hắn vẫn cho đoàn người áp giải ta về nhưng buổi trưa lại phải chú chân trong khách điếm. Hôm nay, hắn chọn một khách điếm tầm trung nghỉ ngơi trong chốc lát.
Khách điếm này hơi cũ nhưng khá rộng rãi, chủ nhân là một lão béo mập ham tiền, ham sống sợ chết, lập tức làm theo lời của Trác Tử Cuồng, đuổi tất cả khách khác để Trác Tử Cuồng thuê nguyên khách điếm trong chốc lát…
Người của khách điếm mang thức ăn lên, Trác Tử Cuồng kia quả nhiên xuất thân độc giáo Tây Vực, cảnh giác có thừa, lúc nào cũng đề phòng người ta hạ độc, đích thân kiểm tra thức ăn. Kẻ này cũng có phần kiêu ngạo, khi cảm thấy ta nhìn hắn với ánh mắt khinh thường, hắn tỏ ra dửng dưng nói:
- Lão phu giờ không còn là người sống bình thường, vạn độc bất xâm. Chẳng qua không muốn ngươi bị thủ tiêu trước khi giao cho Diệp Đông Doanh kia…
- Người muốn thủ tiêu ta chẳng lẽ còn ai khác ngoài Diệp Đông Doanh sao? – Ta cười cợt, bình tĩnh đáp.
- Diệp Đông Doanh mục đích lớn nhất là đem ngươi uy hiếp Diệp Phương Thành xuất hiện đã. Nhưng nếu là Thần Hi, nếu muốn nhân cơ hội thủ tiêu ngươi thì không biết chừng… – Trác Tử Cuồng ngoan độc đánh giá.
- Nực cười, tuy ta và hắn không chung đường, nhưng hắn không có lý do gì để thủ tiêu ta… – Ta đáp.
Nhắc đến Thần Hi, bây giờ ta và hắn hoàn toàn không có mối liên quan, hắn cũng không lo ta ngáng chân hắn mà ta cũng tin rằng dù ta còn là một nước cờ có giá trị, hắn cũng sẽ không lợi dụng hay làm hại đến ta nữa…
- Giao ước giữa Thần Hi với hoàng huynh của ngươi có lẽ đã không còn… – Trác Tử Cuồng nói – Người Tùy Quốc các ngươi cũng có dã tâm, ở bên ngoài cho rằng Đông quốc loạn lạc hiện giờ là một cơ hội tốt để bành trướng. Ngươi tuy là quý phi mắc tội nhưng nếu bất ngờ chết không minh bạch, người Tùy quốc ít nhiều phẫn nộ nhưng đồng thời lại có cái cớ rất tốt để xuất binh. Diệp Đông Doanh trên thực tế đang nắm quyền điều hành quân đội, có trách nhiệm đối phó, vậy là thêm một mối lo, thêm một thế lực gây khó dễ cho hắn. Điều này với Thần Hi có lợi chứ không có hại, hắn và lực lượng phục quốc trên phía Bắc của hắn sẽ được “thư giãn” hơn. Chưa kể đến điều này có thể khiến Diệp Phương Thành phẫn nộ, nhanh chóng hành động trước, vì ngươi mà hấp tấp báo thù, trở thành thí tốt cho Thần Hi quan sát, cũng triệt tiêu được một phần thế lực của Diệp Đông Doanh trước… Đây là một bàn cờ tranh đoạt thiên hạ, kẻ nông nổi như tứ hoàng tử không thể đấu đến cùng, mà những kẻ như ngươi cũng chỉ là một con tốt, chỉ có kẻ tàn nhẫn mới làm chủ…
Trong lúc ta lặng đi, Trác Tử cuồng vẫn thâm sâu nói tiếp: