Hai ngày sau, cũng không còn thấy bóng dáng cô nàng Thanh Thanh hay bất cứ ai bám theo ta nữa, Thần Hi cũng không xuất hiện trước mặt ta.
Nếu có vô tình chạm mặt ở Dưỡng Tâm điện, hắn vẫn nở nụ cười phong lưu khách sáo mà thỉnh an như thường, nhưng chung quy gần như đã bỏ mặc sự tồn tại của ta…
Ta thấy rằng giữa ta và hắn chỉ còn một thứ ràng buộc duy nhất, đó là độc dược trong người ta. Hắn có cho Thanh Thanh một lần đem tới một lọ thuốc, nói là để mấy ngày nữa bí phương thập ngũ tán phát tác thì dùng…
Thanh Thanh nói rằng, chỉ cần ta còn ở lại trong cung, mỗi nửa tháng cô ta sẽ mang đến thuốc giải đều đặn…
Hừ, chung quy là vẫn sợ ta phản bội hay bỏ trốn, tất nhiên, ta là vật trao đổi giữa hắn và hoàng đế Tùy Quốc mà…
Người không vì mình trời tru đất diệt, nếu ta uống xong thuốc này, ta vẫn còn mười lăm ngày, có lẽ ta phải tính chuyện đào tẩu ra khỏi hoàng cung này, tìm một cao nhân giải độc, sau đó phiêu bạt giang hồ, tìm kiếm các tình yêu mới ~.~
Nơi này không phù hợp với ta, nó có quá nhiều âm mưu và thủ đoạn, tuy rằng ở đây có tứ đại soái ca khuynh đảo thiên hạ, nhưng chung quy ta và họ có lẽ không có thể sống chung một chỗ, nhất là ở chỗ thị phi như vậy…
Thiên hạ ắt còn nhiều thứ mới lạ, và sẽ còn không ít soái ca…
Vạn nhất ta mất mạng vì độc phát mà không giải được, coi như kết thúc một chuyến hành trình dở dang, có lẽ ta sẽ quay lại hiện đại, hoặc là lại xuyên đến một nơi khác, bằng không xuống âm phủ làm bạn với Diêm đế…
Hình như Diêm đế cũng là một tuyệt đại soái ca ^.^!
Vì vậy, ta đã chuẩn bị vơ vét đồ đạc trong Trữ Tú cung, không cần mang quần áo, chỉ cần mang vàng ngọc là được.
Cái quan trọng là làm sao ra khỏi cái hoàng cung bốn phía tường cao ngất này? Bốn cái đại môn thị vệ cai quản dày đặc, một con ruồi cũng còn chưa bay qua. Chí ít muốn xuất cung, phải trộm được lệnh bài.
Lệnh bài của ai? Của hoàng đế chính là tốt nhất!
…
…
Lão phu quân bảy mươi tuổi kia, không phải tự nhiên ta muốn đến thăm viếng “ông ngoại” – ngươi đâu …
Lão hoàng đế lúc này đang nằm dài trên tràng kỉ, nhắm mắt nghỉ ngơi, có vẻ như hôm nay lão càng yếu mệt.
- Để ta làm! – Thấy thái giám đang hì hục xoa bóp chân tay cho lão, ta phất tay cho hắn lui ra, nhường công việc cho ta.
Ta bắt đầu hi sinh xoa bóp từ trên vai, cổ của lão xuống, trước đây ta cũng từng làm việc này cho ông ngoại, nên ta cố coi không có gì sai khác. Lão hoàng đế thấy ta nhiệt tình đương nhiên rất vui, nhắm mắt hưởng thụ…
Ta bắt đầu xoa bóp xuống lưng, lần lần đến thắt lưng xem hắn có mang theo lệnh bài không. Không có bà đây sẽ “bấm huyệt” cho ngươi một cái ~.~
Ta lần xuống thắt lưng, đột nhiên thấy cục gì đó vuông vuông cứng cứng. Ha, lệnh bài!.
Đúng lúc ta vươn tay ra định sờ, thì đột nhiên thái giám thông báo, tứ hoàng tử đến thỉnh an.
Hừ, con trai ngoan, thật là hiếu thảo đến thăm bố già, chắc cũng chỉ để tranh thủ tình cảm chứ gì…
- Ái phi, nàng nghĩ gì vậy… sao lại ngừng? – Lão hoàng đế nhỏ giọng hỏi.
- Không có, thần thiếp vì người tiếp tục! – Mắt ta ra vẻ hướng ra phía ngoài, nhưng bàn tay vẫn âm thầm cố lần đến phía trước thắt lưng của lão ôn dịch.
Ai đó vừa vặn bước vào, vô tình nhìn thấy đã muốn hiểu lầm thành một chuyện không trong sáng. Chưa kể vì hắn bước vào, ta giật mình rụt tay lại, nên xem ra càng mờ ám >”
- Nhi thần thỉnh an phụ hoàng, thỉnh an nương nương! – Ánh mắt đảo qua phía ta, có phần khinh bỉ xen lẫn ghê tởm, giống như trông thấy dâm phụ vậy.
- Miễn lễ! – Lão hoàng đế vẫn nhắm mắt, gật gù thưởng thức vật lý trị liệu. . ngôn tình hoàn
Tứ hoàng tử đứng dậy, còn tâng bốc thêm một câu:
- Phụ hoàng, người và tân quý phi tình cảm thực sự tốt đẹp, thực hòa hợp… Xem như nhi thần thấy, từ khi quý phi nương nương nhập cung, phụ hoàng không chỉ thêm sảng khoái mà sức khỏe cũng tiến triển rõ rệt, nhi thần vui mừng trong lòng không kể xiết!
- Lão tứ, lời ngươi làm trẫm cao hứng!
- Nương nương xuất thân Tùy quốc công chúa, đoan trang tiết hạnh, quả nhiên khi nhập cung đã đem đến đại hỉ, người xem sức khỏe phụ hoàng tốt lên như vậy, chẳng mấy chốc lại như long mệnh tái sinh… – Tứ hoàng tử tán dương không dứt, rõ ràng là cố tình châm đểu mà.
Cái gì chứ? Ngươi nghĩ ta ham vinh hoa phú quý gì mà lấy một lão bảy mươi? Ta còn trẻ như vậy, bản thân ta mới là người ủy khuất, cho dù Đông quốc của các ngươi hùng bá một phương, so với Tùy quốc lớn mạnh hơn vài lần, cũng không cần xem rẻ người ta đến vậy…
Ta không ngại cùng tứ hoàng tử hổ báo giao đấu ánh mắt, chính ngươi đến phá hỏng chuyện tốt của ta…
- Ái phi, trẫm có việc bàn bạc với lão tứ, nàng đành tạm lui vậy! – Lão hoàng đế đột nhiên nắm tay ta, vỗ vỗ nhẹ thân tình mà nói.
Cũng tại lão già mà còn mất nết này mới khiến con cái ngươi khinh ta như vậy… Ta đỏng đảnh nhấc váy rời khỏi Dưỡng Tâm điện, hận không đạp được tên hổ báo một cái. Rõ là tên thần kinh, không mắc mớ gì lại thích gây ác cảm với bổn cung.