- Dừng ngay! – Ta chỉ vào mặt hắn – Ta cảm thấy hai ngày nay rất tốt, thực sự tốt!
- Cơ Nhi! – Hắn sốt sắng, bi thống mà nhìn ta, biểu cảm của hắn thực sự giống như bị kích động muốn gắt lên – Ta phải làm như thế nào đây?
Ta giật mình, Diệp Thần Hi trước nay chưa từng tức giận, chưa từng biểu hiện như thế…
Hắn nói xong, dường như cảm thấy mình có chút lỗ mãng, cố gắng trấn an bản thân. Trong đôi mắt của hắn ngập tràn ý buồn. Một tuyệt thế mỹ nam tử như vậy đang sầu não, thực sự còn khiến sắt đá rơi lệ, nữa là trái tim của ta…
Ta thừa nhận ta xúc động…
Hắn là vì ta sao? Chẳng nhẽ hắn đối với ra có cảm giác….
Không, không! Ta quyết định sẽ rời đi rồi. Mà kể cả hắn có cảm giác với ta, Diệp Thần Hi cũng không phải là đối tượng, tam soái ca kia cũng không nên chọn, bởi bọn họ đều đứng trong vòng đao binh tranh chấp quyền lực, sớm muộn cũng sẽ không còn yên ổn nữa…
Ta không muốn làm một góa phụ ~.~ Nghĩ xa xôi quá, nhưng ta không muốn mình thiệt hay mình nguy hiểm…
Cơ mà hắn đang rất chân thành, phải chăng hắn sẽ chiều mọi yêu sách của ta? Đã vậy ta phải lợi dụng cơ hội này để đào tẩu, tuy là lợi dụng người, nhưng hắn cũng với ta làm ra hơn mười một chuyện xấu, ta lấy lại rẻ như vậy là quá nhân từ rồi…
- Ngươi… ngươi muốn ta tha thứ cho ngươi sao? – Ta chớp chớp mắt, dè chừng hỏi.
- Phải, vì nàng, ta nguyện ý để nàng trừng phạt, để nàng trút giận, nhưng đừng lạnh nhạt như vậy với ta…
- Ngươi với ta là thật lòng sao? – Ta hỏi lại.
- Thực lòng. – Hắn nhìn xuyên qua mắt ta mà nói.
Thật lợi hại, ánh mắt tràn ngập tình cảm làm tim ta lỡ một nhịp, ngơ ngẩn vài giây.
Cơ mà sao trực giác của ta vẫn có cái gì đó rung chuông báo động?
[ Trong tâm trí ta, thiên thần và ác quỷ đang giao tranh…
Thiên thần: Thần Hi hình như thích ngươi! Chúc mừng!
Ác quỷ cầm dĩa vung loạn xạ đuổi thiên thần: Đừng tin Thần Hi, ta thấy hắn không ổn, hắn đang lừa gạt ngươi đó!
Thiên thần: Có soái ca tốt như vậy để mắt, ngươi còn cần cái gì nữa?
Ác quỷ ném dĩa trúng thiên thần: Nhảm nhí, dù thế nào ngươi cũng không được chọn hắn, nên nhớ mục đích của ngươi là đào tẩu ra ngoài, thiên hạ rộng lớn tươi đẹp, soái ca còn nhiều như nấm, ngươi cần gì phải đặt hi vọng vào một kẻ có thể chết vì chiến loạn! ]
Cuối cùng ác quỷ đã thắng. Ta giả tạo nói:
- Thần Hi, ngươi sẽ làm bất cứ cái gì để ta hết giận ư?
- Phải! Chỉ cần ta có thể làm được.
- Đưa ta ra ngoài cung đi! – Mắt ta long lanh.
Thần Hi trong nháy mắt có cảnh giác, nhìn ta hỏi:
- Nàng muốn đào tẩu ư?
- Không không! Ta chỉ muốn ra ngoài chơi một lát, suốt ngày ở trong cung chán chết, ta còn chưa được nhìn thấy thế giới bên ngoài! – Để thêm hiệu ứng, ta vươn tay ra nắm lấy vạt áo của hắn – Đi mà, ta chỉ muốn thay đổi không khí một chút!
Hừ, cứ ra khỏi hoàng cung trước đã, ta sẽ tìm cách đào tẩu sau.
- Chuyện này… – Thần Hi nhíu mày – Thôi được, ba ngày nữa có cuộc đi săn của hoàng thất, ta nghĩ rằng sẽ rất hứng thú, ta sẽ đưa nàng đi cùng!
- Thật sao? – Ta không giấu nổi vui mừng –Hi Nhi, nương nương tha tội cho ngươi.
Thần Hi đột nhiên cúi xuống gần mặt ta, mỉm cười mị hoặc.
- Không nên gọi là Hi Nhi… – Đột nhiên nhéo chóp mũi ta – Khi có hai chúng ta, đừng xưng hô “nương nương” hay “bổn cung” như vậy…
- Vậy xưng hô thế nào? – Ta có chút ngượng.
- Gọi là Hi, xưng là “muội”… nàng còn nhỏ hơn ta… – Thần Hi bất ngờ hôn lên trán.
Vì mục đích của mình, ta ủy khuất một chút…
…o0o…
[- Phân cách tuyến - ]
[ Nữ tử Thanh Thanh mộc mạc thầm quan sát, khi thấy chủ tử bước ra khỏi tẩm phòng quý phi, nàng mới nhẹ nhàng đến gần.
- Chủ tử, người chấp nhận yêu cầu của nàng ư?
- Ngươi thấy sao? – Thần Hi trên môi mỉm cười đa nghĩa.
- Thuộc hạ không dám nói bừa…
- Ngươi cho là ta ưu ái nàng? – Đôi mắt kia nhìn sang sắc bén thâm trầm – Mềm nắn rắn buông, chỉ cần nàng ta không đứng về phía kẻ nào khác, chỉ cần ta còn kiểm soát được…]
…o0o…
[ - Phân cách tuyến - ]
Nghiên Hàn cung, tẩm cung của ngũ hoàng tử.
Một bóng đen lặng lẽ phi xuống. Chính là một trong hai thuộc hạ thân tín nhất của Diệp Phương Thành, gã này vừa hoàn thành một vòng thăm dò trong cung.
Vừa mới thảnh thơi dỡ bỏ khăn che mặt, định tiến nhập thư phòng chủ nhân, đột nhiên gã cảm thấy một luồng kình lực không nhỏ bất ngờ đánh úp từ phía sau, chủ quan không kịp phản xạ, ngã bổ ngào về phía trước.
Lại một đường vòng cung đẹp đẽ, lại một người vồ ếch.
Gã ai oán ngồi dậy, xoay đầu mắng:
- Chết tiệt sư huynh, ngươi làm gì vậy?
Thuộc hạ khác kia tiến đến bên cạnh, vỗ vỗ gã nói:
- Đừng trách ta, là điện hạ bảo ta làm vậy! – Thuộc hạ bên phải giải thích.
- Điện hạ bảo ngươi làm vậy? Tại sao? – Thuộc hạ bên trái trợn mắt khó tin.
Thuộc hạ bên phải cũng tỏ ra kì quặc nói:
- Điện hạ bảo ta phải đánh cho ngươi làm sao ngã được y như vậy, rồi còn hỏi ngươi như vậy thì có thực sự đau?
- Tại sao lại không đau chứ? Ôi cổ chân, ôi khớp tay khớp chân! – Thuộc hạ bên trái than thở vài câu rồi lại nhíu chặt mày, quay sang thuộc hạ kia – Nhưng vì sao tự nhiên điện hạ làm vậy?
- Không biết! – thuộc hạ bên phải lắc đầu ngơ ngẩn, còn chống tay lên cằm – Những chuyện cao siêu như vậy, điện hạ không bao giờ giải thích mà… ]