Chồng Tôi Là Đại Ca Giang Hồ Nguy Hiểm

Chương 113:




Trong sân, Giang Nhu đang ôm An An nhìn mấy đứa trẻ đắp người tuyết, bản thân còn vóc một nắm tuyết cho cô bé xem, "Thấy được không? Chờ con trưởng thành bảo cha con dẫn con đắp."
Cắp mắt đen to lúng liếng của An An nhìn nắm tuyết trong tay cô, sau đó cố gắng giật giật cánh tay trong chăn, nãi thanh nãi khí "A a" kêu hai tiếng, hình như cũng muốn.
Nhưng nửa ngày cũng không rút ra được cánh tay. Giang Nhu cười tủm tỉm, sau đó ném nắm tuyết trong tay rồi vào trong nhà, cô cũng không quen mấy bà thím tới chơi ở trong nhà chính, thấy các bà ấy đánh giá mình, bèn cười cười với các bà ấy.
Các bà thím thấy có khách tới nhà họ Chu cũng không tiện trò chuyện nữa, chờ Uông Nhạn đi ra, các bà ấy bèn dẫn mấy đứa nhỏ lên tiếng chào rồi rời đi.
Uông Nhạn mời Giang Nhu vào phòng, cũng chính là phòng ngủ của mẹ Chu Kiến.
Đi thẳng vào, Giang Nhu phát hiện trong nhà có một người vợ có năng lực đúng là không giống. Còn nhớ lúc trước tìm Chu Kiến làm công chuyện, tuy rằng chưa đi đến cửa, nhưng nhìn từ xa lại cảm thấy rất loạn, trong sân chất đầy đồ linh tinh. Bây giờ nhìn, trong sân dọn dẹp sạch sẽ, đồ đạc trong nhà cũng sắp xếp gọn gàng.
Trong phòng, mẹ Chu Kiến nằm ở trên giường, sắc mặt cũng rất không tệ, nhìn thấy Giang Nhu tiến vào, bản thân còn ngồi dậy.
Uông Nhạn dọn bàn ghế lại cho Giang Nhu ngồi, lại đi vào phòng bếp bưng khoang lang đã luộc xong và một ly nước sôi tới.
Gần đây Chu Hồng trắng trẻo hơn không ít, đi theo cô ấy bận trong bận ngoài.
Giang Nhu cười tủm tỉm ngoắc cậu bé, "Lại đây, thím có mang đồ ăn cho cháu."
Lấy ra một túi đậu phộng giòn, cách thực hiện món này đơn giản, dùng trứng gà, đường trắng, bột mì và tinh bột quấy đều bọc lên đậu phộng, chiên cũng rất ngon.
Buổi sáng khi chiên xong Lê Tiêu còn cầm đi không ít.
Đôi mắt Châu hồng trông mong nhìn thoáng qua, còn nhớ miếng thịt lần trước thím cho cậu bé, hương vị cực kỳ ngon.
Tính tình cậu bé vẫn có hơi ngại ngùng, không dám qua đón, ngẩng đầu nhìn mẹ mình.
Lần này Uông Nhạn không khách sáo, đẩy cậu bé, bảo cậu bé qua lấy.
Chu Hồng đứng bất động, không dám qua.
Mẹ Chu Kiến ngồi ở trên giường thấy vậy cười, "Đứa nhỏ này thẹn thùng, hồi nhỏ Chu Kiến cũng như vậy, đi lấy đi, thím Giang của cháu không phải người ngoài."
Giang Nhu lại vẫy tay, "Lại đây, đến thăm em gái này." Chu Hồng nhìn em gái xinh đẹp được Giang Nhu ôm vào lòng, lúc này mới do dự tiến lên.
Giang Nhu lấy đậu phộng đưa cho cậu bé, lại ôm cô bé thấp xuống một chút cho cậu bé xem, "Còn nhớ em gái hay không?"
Chu Hồng nhìn thấy em gái mở to mắt nhìn mình, ngoan ngoãn gật đầu, nhỏ giọng nói: "An An."
Còn nhớ rõ tên của em gái.
Giang Nhu nở nụ cười, "Đúng vậy, là em gái An An."
Mẹ Chu Kiến mẹ cũng cười, "Cháu nuôi đứa nhỏ này rất tốt."
Trắng trẻo mập mạp, còn chưa từng thấy con gái nhà ai được nuôi nhiều thịt như vậy, bà ấy sống cuộc sống khốn khổ, từng gặp rất nhiều bé gái đáng thương vừa sinh ra đã bị ném, cho dù không, cũng ăn mặc rách nát cả người dáng vẻ gầy gò không có mấy lạng thịt.
Có thể thấy Lê Tiêu và vợ anh rất thương đứa nhỏ.
Cũng chỉ có nuôi nấng tỉ mỉ, mới có thể lớn lên trắng trẻo nõn nà như vậy.
Cô nhóc còn không sợ người chút nào, thấy Chu Hồng đang ăn cái gì, ánh mắt lập tức nhìn chằm chắm, còn theo bản năng hé miệng, nước miếng nơi khóe miệng cũng chảy ra.
Chu Hồng ngẩng đầu nhìn Giang Nhu, Giang Nhu bình tĩnh lau nước miếng cho cô bé, "Cháu ăn của cháu đi, nó ăn không hết mấy thứ này đâu, đừng để ý tới nó."
Trước khi ra ngoài đã uống không ít sữa.
Chu Hồng lại tiếp tục ăn, nhưng ăn được hai miếng, như là nhớ tới cái gì, xoay người cầm đậu phộng chạy tới chỗ mẹ Chu Kiến, cố gắng kiễng mũi chân đưa cho bà ấy, "Bà nội cũng ăn."
Mẹ Chu Kiến thấy vậy, lòng mềm mại, có chút cảm động nói: "Cháu cái đứa nhỏ này."
Giang Nhu ở nhà Chu Kiến chơi tới trưa, lúc đi Uông Nhạn và mẹ Chu Kiến lo lắng, nhất định muốn Uông Nhạn đưa cô về.
Giang Nhu cũng không rề rà, trên đường trở về cô còn đi chợ một chuyến, trong nhà không có đồ ăn.
Trên đường, Uông Nhạn còn giúp cô bế An An một đoạn đường.
Khi tới cửa nhà, Uông Nhạn đưa đứa nhỏ cho Giang Nhu, có lẽ là sợ Giang Nhu mời cô ấy vào nhà ngồi, mở miệng nói trước: "Tôi còn phải về nhà nấu cơm, đi trước đây, sau này qua nhà chơi nhiều."
Bây giờ cô ấy nói chuyện chậm hơn, Giang Nhu nghe được sơ sơ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.