Chồng Tôi Là Đại Ca Giang Hồ Nguy Hiểm

Chương 137:




Khi Giang Nhu đang sầu làm sao rửa trong sạch cho Lê Tiêu, không quá hai ngày, lập tức truyền đến tin tức nhà họ Hà đãi tiệc.
Chuyện của Lê Tiêu, tuy nói không có liên quan gì tới anh, nhưng người khác cũng sẽ không bởi vì một hai câu nói mà tin, lúc này xét nghiệm ADN còn chưa thông dụng, hơn nữa nhà gái cũng chưa chắc đã phối hợp.
Không nghĩ tới đúng lúc này, Hà Văn Hoa đột nhiên kết hôn, đối tượng chính là Lương Tĩnh kia.
Việc này vẫn là Lâm Mỹ Như lại đây nói, trên mặt cười đến nếp nhăn đều tỏa ra không khí vui mừng, nói Hà Văn Hoa đã làm con gái người ta lớn bụng, cô gái sinh con trai, cực kỳ đẹp, còn nói hai ngày sau sẽ tổ chức đám cưới ở nhà, bởi vì đối phương cũng sinh con rồi, lại gấp gáp vào sổ hộ khẩu, cho nên nhà bọn họ cũng không cần bỏ ra bao nhiêu tiền.
Đối với việc Hà Văn Hoa làm con gái người ta lớn bụng, Lâm Mỹ Như có vẻ cực kỳ kiêu ngạo đắc ý, cảm thấy là con riêng có bản lĩnh.
Hoàn toàn không giống lúc trước nói Lê Tiêu Giang Nhu, vừa ghét bỏ vừa khinh thường, cảm thấy Giang Nhu không phải cô gái tốt, cảm thấy Lê Tiêu ở bên ngoài làm chuyện xấu, là loại bại hoại.
Thật đúng là tiêu chuẩn kép.
Tuy rằng Giang Nhu không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng cô nhớ rõ đời trước vợ của Hà Văn Hoa hình như không phải tên Lương Tĩnh gì đó, anh ta cưới vợ trong thành phố, sau đó lừa gạt bị nhà gái trừng trị, từ khi ly hôn trở đi sống càng tệ, còn mất việc, về đến huyện thành sau đó thành kẻ vô tích sự, cuối cùng lái taxi sống qua ngày, thường xuyên bị đồng nghiệp ức hiếp.
Trên tư liệu có bổ sung chứng cứ, phát hiện trong đó hình như tồn tại yếu tố con người.
Về phần là ai làm, mọi người hoặc nhiều hoặc ít trong lòng đều có suy đoán.
Bây giờ hai người này tới với nhau rõ ràng là có vài chỗ trở nên không giống nữa.
Nhưng với Lê Tiêu mà nói là chuyện tốt, Hà Văn Hoa nhận đứa bé trong bụng Lương Tĩnh, cũng tự nhiên rửa sạch thanh danh của Lê Tiêu.
Nhưng cô nghĩ mãi không rõ, sao Hà Văn Hoa có thể chịu cưới Lương Tĩnh chứ?
Cô lấy vai trò là người đứng ngoài để xem, Hà Văn Hoa bụng dạ nhỏ nhen, chuộng gần đuổi xa, cho dù biết đứa nhỏ trong bụng Lương Tĩnh là của anh ta, e rằng cũng sẽ không muốn thừa nhận.
Trừ phi bị người ta nắm được nhược điểm gì đó.
Khi nghĩ đến đây, không biết vì sao, trong đầu Giang Nhu hiện ra khuôn mặt của Lê Tiêu. Lâm Mỹ Như còn đang khoe khoang cháu ngoan của mình thông minh đáng yêu cỡ nào, vừa thấy bà ta đã cười.
Giang Nhu tỏ vẻ không có gì để nói với sự khoe khoang của Lâm Mỹ Như, nhịn không được nói: "Cũng không phải cháu ruột của mẹ, cũng không biết vui vẻ cái gì?" . Đọc t𝙧u𝒚ện ha𝒚 tại [ 𝑻 RuM𝑻R𝗨𝖸e𝖭.Vn ]
Lâm Mỹ Như trợn trắng liếc nhìn cô một cái, cảm thấy cô chỉ đang ghen tị. Khoe khoang xong rồi, sau đó thông báo nói hai ngày sau nhà họ Hà đãi tiệc, bảo cô với Lê Tiêu lại ăn bữa cơm.
Giang Nhu không nói đồng ý, cũng không nói không đồng ý, tiễn người rời đi, bèn ôm đứa nhỏ qua nhà bên cạnh. Thím Vương ở nhà, cách vách tường bà ấy còn nghe thấy tiếng của Lâm Mỹ Như.
Nhìn thấy Giang Nhu lại đây, bèn vội vàng hỏi đã xảy ra chuyện gì, sợ cô lại bị ức hiếp.
Giang Nhu cảm thấy không có gì phải giấu diếm, bèn nói thẳng chuyện này ra.
Thím Vương nghe xong ngạc nhiên, cảm thấy việc này còn rất ngoài dự đoán mọi người, buổi tối mấy ngày hôm trước bà ấy nghe những lời đó của Lê Tiêu còn nghĩ, nếu là thật, vậy đứa con riêng của Lâm Mỹ Như đó rất xấu xa, còn nhỏ tuổi mà lòng dạ sâu như vậy, còn sớm học xong chuyện xấu giữa nam nữ, đứa nhỏ Lê Tiêu này đụng phải anh ta coi như xui xẻo.
Bây giờ nghe nói như thế, nhịn không được xì một tiếng khinh miệt, "Xứng đáng, hai đứa này cũng không phải thứ tốt."
Nghĩ đến cô gối tìm tới cửa vào buổi tối ngày đó, nếu không có Giang Nhu kiên trì tin tưởng Lê Tiêu, thằng bé đã bị nghĩ lệch lạc.
Rõ ràng không phải con của Lê Tiêu, còn bảo em gái tới cửa vu khống người ta, nghĩ cái gì bà ấy không biết, bà ấy chỉ biết là Hà Văn Hoa không thể thấy Lê Tiêu sống quá tốt, cô gái đó cũng là đồng lõa.
Vội lôi kéo Giang Nhu nói: "Cháu với Lê Tiêu sống thật tốt, các cháu sống càng tốt, bọn họ lại càng ghen tị, cũng chính là sự trả thù tốt nhất với bọn họ."
Nói xong lại nói: "Không nói tới đám cặn bã như bọn chúng nữa, cũng đừng tức giận, chúng ta sống quang chính chính đại trong sạch rõ ràng, tin tưởng thím, người tốt có hồi báo tốt, bọn họ sớm hay muộn cũng xui xẻo."
Giang Nhu không nghĩ tới thím Vương còn là người mê tín, nhịn không được lại cười.
Nhưng vẫn nói: "Vậy mượn lời tốt của thím."
Qua hai ngày Hà Văn Hoa kết hôn, Giang Nhu và Lê Tiêu cũng không đi, khi Lê Tiêu nghe chuyện này cũng không ngoài ý muốn chút nào, sau đó cười lạnh một tiếng, nên làm gì thì làm cái đó.
Giang Nhu hoài nghi nhìn anh một cái, hỏi anh có phải biết cái gì hay không, Lê Tiêu cúi đầu giống như không nghe thấy.
Giang Nhu tức giận đẩy anh một phen.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.