Chồng Tôi Là Đại Ca Giang Hồ Nguy Hiểm

Chương 147:




Ngày hôm sau, Giang Nhu và Lê Tiêu mang theo đứa nhỏ về nhà mẹ đẻ.
Nhà họ Giang ở trong thôn phía dưới thị trấn, đường hơi xa, Lê Tiêu dứt khoát thuê một chiếc xe máy, xe ba bánh bình thường anh với Chu Kiến lái bị Chu Kiến lái đi rồi, đám cưới của Chu Kiến và Uông Nhạn sắp đến, mấy ngày nay cực kỳ bận, cần xe vận chuyển qua lại.
Hai người đi đến nhà họ Giang, cũng không mang thứ gì tốt, chỉ xách theo một cân thịt và một túi quýt, sau đó thì hết rồi.
Lê Tiêu còn định mang đường đỏ và long nhãn, bị Giang Nhu bỏ xuống, không phải cô keo kiệt, mà trong lòng Giang Nhu hiểu rõ tính tình của người nhà họ Giang, bây giờ chị hai của Giang Nhu chạy rồi, bọn họ lại mang nhiều đồ tốt như vậy, rất dễ bị cha mẹ Giang ỷ lại.
Mẹ của nguyên thân Chương Yến lại còn khó chơi hơn Lâm Mỹ Như, không phải xấu ở mặt ngoài giống như Lâm Mỹ Như, bà ta là loại người lòng dạ thật sự thâm sâu, ích kỷ lại đáng sợ.
Bởi vì phải ngồi xe máy, Giang Nhu cố ý mặc thêm một chiếc áo, cũng che kín cô nhóc, có lẽ cô nhóc biết sắp ra ngoài, khi mặc quần áo cho cô bé biểu hiện cực kỳ ngoan, cứ nằm ở đó tùy ý cô đùa nghịch, không giống bình thường, mỗi lần thay tã cởi quần áo, cô bé đều sẽ chê phiền.
Giang Nhu ôm đứa nhỏ ra cửa, ở cửa sân, Lê Tiêu đã ngồi ở trên xe máy, anh đội mũ dệt kim màu đen, còn dùng khăn quàng cổ màu xanh lam che nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt hẹp dài.
Vốn đang rũ mắt ngẩn người, nhìn thấy các cô đi ra, giương mắt nhìn lại, con ngươi vừa đen vừa sâu.
Ánh mắt cuối cùng dừng ở quả bóng mập trong lòng cô, trong mắt dần dần lan tỏa một chút ý cười, "Sao mặc nhiều vậy?"
Đúng là có hơi nhiều, bên trong cô bé mặc hai chiếc áo lông, một chiếc áo bông mỏng cộng thêm một chiếc áo bông dày, thế cho nên cánh tay nhỏ cũng không nâng lên nổi.
Giang Nhu cố hết sức ôm cô bé đóng cửa lại, sau đó ngồi vào yên sau xe máy.
Sau khi ngồi xong, còn muốn cởi chiếc áo lớn trên người, một tay che cô nhóc lại.
Cô bé cũng không hiểu gì cả, còn tưởng rằng mẹ đang chơi với cô bé, hì hì hì nở nụ cười, lộ ra phần lợi trắng mịn.
Giang Nhu cũng cười, cúi đầu hôn bẹp một cái ở trên đầu cô bé, sau đó xê dịch mũ cô bé.
Lê Tiêu nghe thấy tiếng cười, khóe miệng cũng kéo lên, quay đầu nhìn thoáng qua phía sau, nhắc nhở nói: "Ngồi vững nhé." Sau đó đạp thanh đánh lửa một cái, cùng với âm thanh ầm vang, hơi uốn cổ tay, xe lập tức di chuyển.
Đây là một lần lái xe máy chậm nhất của Lê Tiêu, rất ổn rất vững.
Lộ trình vốn bốn mươi phút, anh lại suốt một tiếng, đợi khi đến nhà họ Giang, đã là mười một giờ sáng.
Gia đình chị cả Giang đã tới rồi, không khí trong nhà dường như không tốt lắm, anh rể cả ngồi ở trong phòng khách không nói lời nào, hai đứa con đứng bên cạnh.
Vợ chồng nhà họ Giang đều xụ mặt, chỉ có chị cả Giang chân tay luống cuống nhìn qua nhìn lại, lúc này nhìn thấy Giang Nhu lại đây, dường như nhẹ nhàng thở ra, vội đứng lên nghênh đón.
Lê Tiêu đậu xe ở trong sân, em trai Giang lúc trước vẫn trốn ở trong phòng không ra, sau khi nghe thấy tiếng xe máy, không nhịn được chạy đến xem.
Thế nhưng cũng chỉ đứng ở cửa nhìn từ xa, không quá dám tiên lên.
Chương Yến nhìn thấy vợ chồng Giang Nhu đến đây, sắc mặt hơi đẹp một chút, cảm thấy tuy rằng đứa con gái này không nghe lời, nhưng không có hoàn toàn quên nhà mẹ đẻ, còn biết năm mới trở về một chuyến.
Nhìn thấy dáng vẻ trông mong của con trai, bày ra sự chân thành của mẹ vợ, "Cũng để Tiểu Quý lái một chút, nó còn chưa từng được lái xe máy đâu."
Còn hiếm khi nhiệt tình chiêu đãi hai người, cười nói: "Mau vào ngồi, bên ngoài lạnh."
Em trai Giang vừa nghe lời này, vội ngẩng đầu nhìn Lê Tiêu, vẻ mặt chờ mong.
Lê Tiêu ôm đứa nhỏ từ trong lòng Giang Nhu qua, trực tiếp thản nhiên để lại một câu, "Lái cũng được, tôi tốn năm đồng tiền thuê, đưa cho tôi hai đồng là được."
"…"
Tươi cười trên mặt Chương Yến cứng đờ, vốn muốn nhân cơ hội làm mất mặt con rể cả, dù sao người đàn ông bình thường trung thực dễ ức hiếp, lần này thế nhưng mở miệng hỏi vay tiền bọn họ, còn nói giúp đỡ bọn họ lâu như vậy, nếu không cho mượn, về sau cũng không đến đây nữa, nói dù sao bọn họ còn có đứa con rể khác, không thiếu một mình anh ta.
Chọc tức Chương Yến không nhẹ, lúc này nhìn thấy Giang Nhu Lê Tiêu, lại cảm thấy phải cho vợ chồng con cả biết mặt, bà ta quả thật không chỉ có một đứa con rể.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.