Chồng Tôi Là Đại Ca Giang Hồ Nguy Hiểm

Chương 157:




Giang Nhu thở phào nhẹ nhõm, Phó Tiểu Nguyệt ở bên cạnh cũng không hiểu, mờ mịt cầm lấy tay Giang Nhu, nhìn vẻ mặt cô bình tĩnh, trong lòng cũng yên ổn một chút.
Khi đi ra ngoài, đội trưởng Lý vỗ bả vai Lê Tiêu, mang theo vài phần vui mừng nói: "Cậu như bây giờ không tệ, về sau sống cho tốt."
Trong lòng cảm khái Lê Tiêu thay đổi ghê gớm thật, năm trước lúc này vẫn còn là một đứa cứng đầu không chịu quản giáo, đánh người ta chảy m.á.u đầy đất, nói chuyện với anh không có câu nào không rời từ ông đây, bây giờ hoàn toàn nhìn không thấy dáng vẻ trước kia.
Lê Tiêu nở nụ cười, giọng điệu bình thản mang theo vài phần khoe khoang nói: "Vợ tôi tốt."
Còn ôm cô nhóc trong lòng hướng về phía ông ấy, hỏi: "Con gái tôi, đẹp không?"
"…"
Đội trưởng co rút khóe miệng.
Nhưng khi tầm mắt rơi lên người cô bé được anh giơ lên, mặt mày nhu hòa, "Rất đẹp, giống với cậu."
Lê Tiêu bổ sung một câu, "Cũng rất giống mẹ con bé."
Đội trưởng Lý nghe xong chua ê răng, nhưng trong lòng thật ra có hơi buồn cười, một tên khốn cả người đầy gai như thế, làm sao cũng không nghĩ đến có một ngày lại biến thành bộ dáng thương vợ thương con như hiện tại.
Giang Nhu đi ở phía sau nghe thấy, mặt hơi đỏ.
Đi ra từ đồn công an, Lê Tiêu giải thích một câu với Giang Nhu, nói: "Có đội trường Lý ở đây, việc này hẳn là không thành vấn đề."
Giang Nhu gật đầu, Lê Tiêu có thể nói như vậy, có thể thấy con người của đội trưởng Lý này tốt lắm.
Quả nhiên, vài ngày kế tiếp cô nghe được, công an phái người bắt cha mẹ nuôi của Phó Tiểu Nguyệt và tên côn đồ, cha mẹ nuôi của Phó Tiểu Nguyệt còn đỡ, bắt trực tiếp tại nhà chộp, ngay cả phản kháng cũng không, nhưng chỗ của tên côn đồ đó có hơi phiền phức, người trong thôn rất đoàn kết, thậm chí đánh bị thương hai công an.
Cha mẹ nuôi của Phó Tiểu Nguyệt vốn phải chịu trách nhiệm hình sự, nhưng bản thân Phó Tiểu Nguyệt không muốn truy cứu, cô ấy nói với Giang Nhu, cô ấy ăn cơm nhà họ Phó lớn lên, dù cho bọn họ đối xử với cô ấy như thế nào, cô ấy cũng không hận, bởi vì cha mẹ ruột của cô ấy không cần cô ấy, không trách được người khác.
Hơn nữa bây giờ em trai cô ấy mới học lớp ba tiểu học, nếu bọn họ ngồi tù, em trai sẽ không có ai chăm sóc, cô ấy không muốn cậu bé trở nên giống mình.
Về phần tên côn đồ đó, nên thế nào thì bị thế đó đi.
Vụ án kết thúc, Lê Tiêu đưa cho cha mẹ nuôi của Phó Tiểu Nguyệt một trăm đồng, sau đó lấy hộ khẩu từ chỗ bọn họ, trực tiếp chuyển hộ khẩu ở đồn công an. Giang Nhu bảo người ta ghi dưới sổ hộ khẩu của Lê Tiêu, nói xong quay đầu nói với Phó Tiểu Nguyệt: "Sau này em theo họ của anh rể em, tên Lê Hân, Hân trong vui vẻ hướng tới quang vinh."
Lê Tiêu ôm đứa nhỏ đứng ở bên cạnh, trực tiếp sửng sốt.
Ngược lại Phó Tiểu Nguyệt không có phản ứng, bây giờ cô ấy chỉ nghe lời chị cô ấy, chị cô ấy nói sửa như thế nào, thì sửa như thế ấy.
Miệng khẽ nhớ kỹ hai chữ Lê Hân, cô ấy rất thích.
Nữ cảnh sát làm việc cũng nghe thấy lời này, "Sau khi sửa tên xong qua đó đăng ký một chút."
"Vâng."
Cha mẹ nuôi ở bên cạnh cầm lại sổ hộ khẩu nhìn một lát, Phó Tiểu Nguyệt đã bị gạch bỏ.
Về sau nhà bọn họ chỉ có một đứa con Phó Thông.
Lại nhìn cả nhà bên kia vui mừng sung sướng, không biết vì sao, trong lòng bỗng thấy kỳ lạ.
Chuyển hộ khẩu rồi, Giang Nhu lập tức dẫn người đi sửa tên, cô trực tiếp nói với Lê Tiêu: "Em không muốn sau này Hân Hân sống tốt thì cha mẹ nuôi con bé với Chương Yến bọn họ lại đây hút máu."
Việc này Chương Yến làm được. Sửa thành tên Lê Hân, lại viết dưới tên Lê Tiêu, có thể giảm bớt rất nhiều phiền phức.
Lê Tiêu gật đầu, ngược lại không quá để ý loại chuyện này, coi như thêm một em gái.
Giang Nhu lại nói: "Qua vài ngày nữa chúng ta đi nhận giấy kết hôn đi."
Cô đột nhiên nhớ tới, qua hết năm mình đã hai mươi, có thể nhận giấy kết hôn.
Lê Tiêu nhìn cô một cái thật sâu, "ừ" một tiếng.
Sau đó bổ sung một câu, "Chờ anh kiếm tiền ở phía nam trở về, chúng ta cũng tổ chức đám cưới đi."
Giống như Chu Cường lúc trước, mời khách đến nhà hàng ăn cơm.
Người khác có, Giang Nhu cũng phải có.
Trên đường trở về, một nhà bốn người cố ý quẹo qua chợ một chuyến, bởi vì năm mới, chợ chỉ có mấy quầy mở, Giang Nhu mua thịt và mấy thứ rau dưa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.