Chồng Tôi Là Đại Ca Giang Hồ Nguy Hiểm

Chương 164:




Lê Tiêu nhìn bóng dáng của cô, có chút xấu hổ sờ cái mũi, sau đó bước nhanh theo.
Công an trong văn phòng thấy một màn như vậy, có hơi mắc cười.
Ra khỏi đồn công an, Chu Kiến đã dẫn những người khác chạy trước, muốn chừa chút mặt mũi cho Lê Tiêu.
Nhưng Giang Nhu không nghĩ nhiều như vậy, đi đến bến xe ven đường chờ, Lê Tiêu đi qua đứng ở bên cạnh, nhỏ giọng hỏi một câu, "Giận hả?"
Giang Nhu giống như không nghe thấy, cúi đầu nhìn mặt đất.
Lê Tiêu thanh cổng họng, hạ giọng tiếp tục nói: "Anh sai rồi được chưa, lần sau tuyệt đối sẽ không như vậy nữa, lần này là đối phương hơi quá đáng, nếu anh nhịn, vậy còn là đàn ông sao?" . Truyện Quan Trường
"Hơn nữa em cũng biết, nếu anh đi rồi, nhưng Chu Kiến còn phải ở lại thị trấn, không để người ta đánh một trận, việc làm ăn của nó sẽ không có cách nào tiếp tục làm…"
Giang Nhu quay đầu đi, lạnh lùng nói: "Anh có phiền hay không?"
Lê Tiêu cũng không dám nói nữa.
Đợi một lát, xe giao thông công cộng lại đây, Giang Nhu đi thẳng lên, chỉ đưa tiền của mình không quan tâm Lê Tiêu ở phía sau.
Nhưng động tác của Lê Tiêu nhanh hơn cô, chạy thẳng ra phía sau, Giang Nhu chỉ có thể đen mặt cũng trả tiển cho anh.
Nhưng Giang Nhu tìm chỗ phía trước ngồi xuống, không quan tâm anh.
Nửa giờ sau xuống ỏ bến xe, sau đó lại chuyển xe buýt xe quay về thị trấn.
Trên đường Giang Nhu cũng không nói một câu, Lê Tiêu nhìn người chung quanh, thỉnh thoảng thừa dịp người xung quanh không chú ý, kề sát vào bên tai Giang Nhu nói một hai câu.
Giang Nhu trực tiếp quay mặt ra ngoài cửa sổ.
Một đường về đến nhà, Lê Hân ở trong nhà đã nấu xong đồ ăn, đang ôm An An ngồi ở cửa lớn chờ, một lớn một nhỏ đều trông mong nhìn ra bên ngoài.
Ánh mắt An An còn có hơi đỏ, giống như đã khóc.
Nhìn thấy Giang Nhu vào cửa, trên mặt cô nhóc lập tức lộ ra nụ cười ngọt ngào, "A a a" vẫy cánh tay.
Lòng Giang Nhu mềm nhũn, vội đi qua ôm lấy cô bé.
Cô nhóc vừa vào trong lòng cô, lập tức không muốn xa rời ôm cô, vùi mặt vào trong cổ cô.
Cô bé cũng thấy Lê Tiêu ở phía sau, nở nụ cười qua loa, nhưng không vươn tay.
So với cha, cô bé rõ ràng càng thích mẹ hơn.
Cô nhóc còn nhỏ, cái gì cũng đều không hiểu, chỉ biết cả buổi chiều cũng không thấy mẹ, lúc ăn cơm đều muốn Giang Nhu ôm, Lê Tiêu ôm cô bé cũng không cần.
Lê Hân thấy không khí giữa hai người không tốt lắm, ăn cơm xong thì yên lặng cầm chén đũa rửa sạch.
Giang Nhu bèn ôm cô nhóc vào trong phòng tắm rửa mặt, cô nhóc tắm xong, bản thân cũng vội vàng tắm một cái, sau đó trở về phòng đọc sách.
Buổi tối, sau khi cô nhóc ngủ, cô cũng lên giường, đi vào giường trong, cố gắng tránh xa người nào đó ở bên ngoài. Lê Tiêu vừa tới gần, cô đã nhích vào trong.
Cuối cùng dán vào tường, Lê Tiêu đang muốn ôm cô từ phía sau, Giang Nhu trực tiếp đứng lên rời đi.
Lê Tiêu vội ngồi dậy, "Em đi đâu vậy?"
Giang Nhu vốn không muốn phản ứng đích, nhưng nghe lời này, đột nhiên quay đầu cười lạnh một tiếng, "Anh tiếp tục ngủ đi, em đi ra ngoài một chuyến."
Nói xong bèn ôm gối của mình rời đi.
Lê Tiêu ở trên giường ngồi một lát, cảm thấy lời này hơi quen tai, suy nghĩ nửa ngày mới nhớ ra, buổi sáng anh đã nói với Giang Nhu như vậy.
Thấp giọng mắng một câu, "Đệt!"
Sớm biết vậy đánh c.h.ế.t anh cũng không nói những lời này.
Anh nghe tiếng mở cửa đóng cửa ở bên ngoài, đoán Giang Nhu hẳn là ngủ chung với Lê Hân.
Tầm mắt cuối cùng rơi xuống cô nhóc ngủ ngon lành trên nôi, nhịn không được nói: "Tính tình mẹ con ghê gớm thật."
Sáng hôm sau, Lê Tiêu ăn cơm xong nhỏ giọng nói với Giang Nhu: "Anh đi ra ngoài một chuyến."
Giang Nhu cũng không ngẩng đầu lên.
Lê Tiêu sờ cái mũi, bước đi.
Đợi không thấy người nữa, Lê Hân ôm An An lén chạy ra ngoài cửa sân nhìn, sau khi không nhìn thấy người lập tức nói: "Thực sự đi rồi."
Giang Nhu cười lạnh một tiếng, "Đi thì đi, ai thèm?"
Lê Hân ôm An An, lén trừng mắt nhìn.
An An cũng không hiểu gì, còn nhếch môi cười.
Lê Tiêu không đi ra ngoài bao lâu, buổi sáng hơn mười giờ đã trở lại, trên tay xách về rất nhiều đồ ăn, sau khi trở về lại vừa nấu cơm vừa đốn củi, buổi chiều ở trong sân sửa xe.
Buổi tối, Giang Nhu ôm đứa nhỏ dỗ ngủ, dỗ xong lại chuẩn bị đi, bị Lê Tiêu chặn ở cửa, người đàn ông tức giận nói: "Còn đi tới nghiện hả?"
Vươn tay kéo Giang Nhu, Giang Nhu theo bản năng tránh đi, nhưng lần này không tránh được, bị anh trực tiếp túm cổ tay.
Giang Nhu nâng lên cánh tay muốn rút ra, do dự, đánh một quyền vào cằm anh, người đàn ông ăn đau "hít" một tiếng.
Giang Nhu cười lạnh trong lòng, cảm thấy anh giả bộ.
Lê Tiêu nhìn cô một cái, sau đó cúi đầu phun ra một búng máu.
Đầu lưỡi thực sự bị cắn rách.
"…"
Tình cảnh nháy mắt đông cứng lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.