Chồng Tôi Là Đại Ca Giang Hồ Nguy Hiểm

Chương 165:




Qua một hồi lâu, Lê Tiêu đột nhiên nở nụ cười, áp mặt về phía Giang Nhu, giọng điệu thoải mái hỏi: "Hết giận chưa? Chưa thì đánh một cái nữa?"
Nhưng Giang Nhu cười không nổi, im lặng trong chốc lát, ngẩng đầu nhìn anh, nghiêm túc: "Lê Tiêu, hai chúng ta đã nhận giấy kết hôn, anh cũng có con gái rồi."
"Em biết anh có suy tính của mình, nhưng trước khi anh làm gì có từng suy nghĩ tới em và An An không? Anh cảm thấy hết thảy đều nằm trong lòng bàn tay mình, cảm thấy mình có thể đối phó những người đó nhưng cũng không phải lần nào cũng may mắn như vậy. Chú Vương đi đường cũng gặp chuyện không may, lúc ấy chú ấy cũng giống anh, cảm thấy không phải ăn tiệc thôi sao? Nhưng anh nhìn đi, đến bây giờ thân thể còn chưa khỏe hẳn."
"Trên đời này mỗi ngày mỗi giờ mỗi phút đều có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, có người may mắn, có người xui xẻo, anh đánh nhau với người ta, có từng nghĩ tới trên người đối phương có thể cầm d.a.o theo không? Lỡ như những người đó dưới sự xúc động đ.â.m anh thì sao? Cho dù không phải anh, đổi thành người khác thì sao? Bạn bè anh bọn họ có nhà có vợ, cuối cùng anh có thể chịu nổi trách nhiệm không? Cho dù anh chịu nổi trách nhiệm, nhưng có gì có thể đáng quý hơn tính mạng?"
"Bọn họ dám phá quầy hàng của anh, đã nói lên đây là một đám người không nói lý, làm việc xúc động, anh so đo với những kẻ không nói lý lẽ chỉ sẽ chịu nhiều thiệt thòi hơn thôi."
"Cách giải quyết vấn đề có hàng ngàn hàng vạn, anh thông minh hơn rất nhiều người, vì sao muốn chọn cách bạo lực mang tính tổn thương lớn nhất giải quyết vấn đề chứ?"
Giang Nhu cũng không phải đang hù dọa anh, những lời cô nói đều là những vụ án cô từng nghe hoặc nhìn thấy, đánh nhau ẩu đả lỡ tay g.i.ế.c người có rất nhiều, một ngoài ý muốn nho nhỏ cũng rất có thể tạo thành kết quả không thể bù đắp.
Nói cô nhát gan cũng được, nói cô cẩn thận cũng thế, cô chỉ không hy vọng loại chuyện này xảy ra ở trên người Lê Tiêu hoặc người thân bên cạnh.
Trước kia anh trai cô cũng quậy quạng, cha mẹ cô quản thế nào cũng không được vẫn là năm lớp 11 ấy có một buổi tối tự học hai nhóm người của trường học kéo bè kéo lũ đánh nhau, trong đó có người bị người ta dùng gậy sắt đánh trúng đầu, dẫn tới trở thành người thực vật tê liệt toàn thân.
Những học sinh tham gia vào cuộc đánh nhau đó đều bị đuổi học, tối hôm ấy bởi vì anh ấy thi nên không có vào thành phố mới tránh được tai hoạ này.
Nhưng thật sự bị dọa, từ đó về sau học hành đàng hoàng.
Sau này nhắc tới chuyện đó anh ấy luôn cảm thấy nghĩ mà sợ, nếu buổi tối ngày đó anh đi, cảm thấy mình sẽ để lại bóng ma cả đời.
Một sinh mạng đang sống từ nay về sau trở thành người thực vật, không chỉ hủy đi một người, còn có gia đình phía sau anh ta.
Mà loại chuyện ngoài ý muốn này rõ ràng có thể không cần xảy ra. Lê Tiêu đối diện với ánh mắt nghiêm túc của Giang Nhu, đột nhiên nói không nên lời.
Giang Nhu rút tay của bản thân ra, lần này rất nhanh đã rút ra được, cô không có đi, nhưng trở lại trên giường lật người, đưa lưng về phía anh.
Lê Tiêu nhìn bóng dáng cô, cũng yên lặng đi lên giường.
Tắt đèn, trong phòng rơi vào trong bóng tối.
Anh mở to mắt nhìn trần nhà, qua một hồi lâu nhẹ giọng nói: "Thực xin lỗi."
Trong lòng có chút khó chịu, anh phát hiện hình như mình thật sự làm sai rồi.
Không phải lấy lại mặt mũi là không đúng, mà hình như là do Giang Nhu nói, anh không có bận tâm quá nhiều, lỡ như anh thật sự xảy ra chuyện gì, cuối cùng người bị tổn thương lớn nhất chính là Giang Nhu và An An.
Anh không nên làm cho Giang Nhu lo lắng.
Nửa ngày không được đáp lại.
Trong bóng đêm, Lê Tiêu nghiêng người qua, thật cẩn thận vươn tay ôm người bên cạnh, sau khi ôm lấy người, thấy cô không có giãy dụa, trong lòng mơ hồ nhẹ nhàng thở ra, nhỏ giọng lại nói một lần, "Thực xin lỗi, lần sau anh sẽ không vậy nữa."
Anh có hơi sợ thái độ cứ ngó lơ anh của Giang Nhu.
Giang Nhu mở mắt ra nhìn vách tường, sau khi nghe thấy mấy lời đó, trong lòng mềm nhũn, mím môi, sau đó nghĩ thông suốt cái gì, nghiêng người qua cũng ôm lấy anh.
Trong lòng cô rất rõ ràng, hoàn cảnh lớn lên của Lê Tiêu tạo nên phong cách làm việc của anh bừa bãi như vậy, gặp phải chuyện gì cũng thích dùng cách thức thô bạo giải quyết vấn đề.
Chưa từng có ai dạy anh cách khác, không ai nói cho anh khi gặp chuyện đầu tiên phải bảo đảm sự an toàn của mình, không ai nói cho anh dùng bạo lực không giải quyết được vấn đề thật sự, càng không ai nói cho anh, anh ở trong mắt người khác rất quan trọng.
Sau khi Lê Tiêu bị cô ôm lấy, thân thể cứng đờ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.