Chồng Tôi Là Đại Ca Giang Hồ Nguy Hiểm

Chương 169:




Lê Tiêu nhéo tay béo nhỏ của con gái, bình tĩnh nói: "Anh cũng không muốn đại phú đại quý gì, nhưng ít nhất phải ăn uống không lo, trong nhà đủ tiền tiêu, muốn mua cái gì thì mua cái đó. Về sau An An đi học, trẻ con khác có, con bé cũng có. Còn vài năm nửa em trò chuyện với bạn bè, chồng của bạn em làm này làm nọ, dù sao cũng không thể để em kém hơn người khác."
Hồi nhỏ anh từng chịu khổ, không muốn An An lại phải chịu cảnh như vậy.
Anh cũng không muốn để cô chỉ cùng chung hoạn nạn với mình.
Anh là đàn ông, kiếm tiền nuôi gia đình vốn chính là trách nhiệm của anh.
Giang Nhu nhìn anh một cái, khẽ ừ.
Tuy rằng cô cũng không để ý việc này, nhưng cô cảm thấy mỗi người đều có sự theo đuổi của chính mình, vì khát vọng của mình mà cố gắng phấn đấu, kỳ thật là một việc rất đẹp.
Cô cười cười với Lê Tiêu, "Vậy anh cố lên nha, em sẽ chờ anh để em sống cuộc sống tốt đẹp."
Lê Tiêu nghe xong cười, giống như đã được khẳng định, mày dài bay lên, trên mặt mang theo vài phần rực rỡ và dã tâm, "Sẽ được."
——
Sáng hôm sau trời còn chưa sáng, Giang Nhu đã thức dậy, nấu một chén mì anh thích ăn cho Lê Tiêu.
Khi anh ăn, Giang Nhu bèn ôm đứa nhỏ kiểm tra bao đồ của anh, xem có đồ gì để quên không.
Lê Tiêu ăn một miếng lại nhìn hai mẹ con, cô nhóc mới vừa tỉnh ngủ, bình thường vào lúc này tuy rằng cô bé tỉnh nhưng Giang Nhu và Lê Tiêu đều vẫn nằm ở trên giường, cô bé cũng không thức. Hôm nay bị bế lên, cô bé có chút hưng phấn, lắc đầu nhìn chung quanh.
Khi Giang Nhu lục bao đồ, cô bé cũng vươn tay muốn chạm vào, chẳng qua cánh tay quá ngắn, ngay cả mép cũng chưa đụng tới.
Lê Tiêu ăn hơi chậm nhưng vẫn ăn xong.
Anh cầm chén đũa vào phòng bếp rửa, khi đi ra nhận lấy cô bé trong lòng Giang Nhu, nhéo nhéo tay nhỏ bé của cô bé.
Giang Nhu xách túi đồ của anh lên, "Đi thôi."
Lê Tiêu lại ôm đứa nhỏ đi ra ngoài, khi tới cửa sân dừng lại, Giang Nhu buông túi đồ, sau đó ôm đứa nhỏ từ trong lòng anh về.
Cô nhóc cũng không biết gì, thấy mình được ôm đến ôm đi, còn nhếch môi cười vui vẻ, vẻ mặt ngây thơ trong sáng.
Lê Tiêu sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé, bình thường Giang Nhu cũng không cho anh chạm, nói dễ làm cho đứa nhỏ chảy nước miếng, nhưng lần này Giang Nhu không có ngăn cản.
Lê Tiêu nhẹ nhàng chạm vào, sau đó ánh mắt chuyển về phía Giang Nhu, mím môi, "Tới bên kia anh gọi điện thoại cho em." Giang Nhu gật đầu, "Ở bên ngoài chăm sóc bản thân cho tốt, phải ăn cơm đúng giờ, sức khỏe mới là quan trọng nhất, kiếm tiền để sau."
Lê Tiêu trầm mặc nghe, sau khi Giang Nhu nói xong nửa ngày không nhúc nhích, cuối cùng đột nhiên kề sát vào, ôm cô và đứa nhỏ vào lòng, còn cúi đầu hôn lên trán Giang Nhu.
Thanh âm trầm thấp vững vàng nói: "Đi đây."
Sau đó xách túi lên, xoay người đi nhanh ra ngoài.
Cô nhóc trong lòng Giang Nhu còn không hiểu đã xảy ra chuyện gì, kêu vài tiếng "A a a" về phía bóng dáng Lê Tiêu, cánh tay nhỏ vẫy vậy, lại nhìn Giang Nhu.
Giống như khó hiểu sao cô không theo sau.
Giang Nhu nâng tay sờ nơi vừa nãy anh hôn trên trán, lại ngẩng đầu nhìn bóng người càng đi càng xa, trong lòng có chút vắng vẻ.
Cô còn nhớ rõ lời nói vào tối hôm đó của anh, anh nói anh thích cô.
Bình thường cũng không có cảm giác, nhưng bây giờ nhìn lại, phát hiện hình như là thật.
Lê Tiêu vẫn không quay đầu lại, anh biết Giang Nhu và đứa nhỏ đang nhìn ở phía sau, sợ quay đầu lại sẽ không còn muốn đi nữa.
Đi đến cuối ngã tư đường quẹo qua, Chu Kiến đang lái xe ba bánh đậu ở bên cạnh, cũng không biết đợi bao lâu, cầm một điếu thuốc hút.
Nhìn thấy anh lại đây, kêu một tiếng, "Anh."
Lê Tiêu cũng sẽ không khách sáo với anh ta, trực tiếp ném túi ra sau, bản thân cũng nhảy lên.
Chu Kiến lập tức khởi động xe, sau khi xe chuyển động, anh ta cười nói: "Anh, anh cứ yên tâm đi, sau này mỗi ngày em đến một chuyến, sẽ trông coi nhà cửa giúp anh."
Lê Tiêu "ừ" một tiếng, nghĩ một lát, lại bổ sung một câu, "Chị dâu chú không thích làm phiền người khác, ánh mắt cậu nhạy bén chút."
Chu Kiến: "Vâng."
Chu Kiến đưa Lê Tiêu lên xe, khi xe buýt rời đi, Lê Tiêu vẫy tay ở bên ngoài cửa sổ.
Chờ không nhìn thấy người, anh mới thu hồi tầm mắt, ánh mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ, tầm mắt xẹt qua phong cảnh lướt nhanh bên ngoài ba, đột nhiên nhớ nhà.
Anh dường như nhớ tới cái gì, thật cẩn thận lấy ra một chiếc khăn tay gói ảnh chụp trong áo, khi lấy ảnh ra, phát hiện bên trong còn có thêm cái gì đó.
Lấy ra nhìn thì thấy ngoại trừ khăn tay gói ảnh, còn có một bức thư, trên bức thư viết một hàng chữ——"Chờ anh mệt mỏi không chịu đựng được nữa mới có thể mở ra xem".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.