Chồng Tôi Là Đại Ca Giang Hồ Nguy Hiểm

Chương 172:




Giang Nhu có chút cảm kích nhìn cô ấy một cái, trước đó bảo Lê Tiêu đi tìm cô ấy chính là không muốn cô ấy tuổi còn trẻ đã bị hủy hoại, không nghĩ tới điều khác, nhưng từ sau khi Lê Tiêu đi, Lê Hân đã chủ động gánh vác một phần trách nhiệm trong nhà, giúp cô rất nhiều chuyện.
Đêm nay cũng vậy, nếu không có Lê Hân ở bên, Giang Nhu thật sự không chắc mình còn có thể bình tĩnh giống như bây giờ không.
Cô chưa từng làm chị, cũng không biết làm một người chị tốt như thế nào, nhưng trong khoảnh khắc này đột nhiên cảm thấy, mình có càng nhiều sự ràng buộc ở thế giới này, cô không chỉ có một người chồng, một đứa con, còn có một cô em gái hiểu chuyện.
Giang Nhu vươn một bàn tay sờ đầu cô ấy, nhỏ giọng nói: "Em thiếp một lát đi, đợi lát nữa đến lượt chị."
Lê Hân được sờ rất thoải mái, cô ấy rất thích gần gũi với chị gái, đây là cảm giác mà trước kia chưa bao giờ có.
Cô ấy nhìn An An đang ngủ, lại nhìn khuôn mặt dịu dàng của Giang Nhu, khẽ ừ.
Nghiêng đầu, thật cẩn thận dựa đầu lên vai Giang Nhu, trước khi nhắm mắt lại nhắc nhở một câu, "Chị, chị nhớ kêu em."
"Ừ."
Cô ấy ngủ hai tiếng, Giang Nhu không có đánh thức, sau hai giờ, cơn sốt trên người cô bé giảm đi không ít, sờ vào không còn nóng như lúc trước.
Giang Nhu nhẹ nhàng thở ra, ôm đứa nhỏ lại cho bác sĩ khám thử, đo nhiệt độ một lần nữa, 38.3, bác sĩ bảo Giang Nhu trở về đút thuốc cho đứa nhỏ hai lần nữa, dặn hai ngày nay uống nhiều nước, tối ngày mai nếu lại nóng thì dùng nước ấm lau cơ thể.
Giang Nhu nghiêm túc nhớ kỹ, nghe xong nói cảm ơn với bác sĩ, sau đó ôm đứa nhỏ rời đi.
Lê Hân theo ở phía sau, cầm thuốc trên tay.
Hai người ra cửa chưa được mấy bước, cuối hành lang lại có hai bóng người vội vàng lại đây, cùng với tiếng khóc lớn oe oe của đứa nhỏ và tiếng tranh cãi của người phụ nữ. Trong đó có một âm thanh cực kỳ quen thuộc, chợt nghe Lâm Mỹ Như lớn giọng mắng: "Đứa trẻ nhỏ như vậy đã ức hiếp, còn là người không? Thật sự là mẹ kiểu gì thì nuôi ra con kiểu đó, nếu cháu trai tôi xảy ra chuyện, xem tôi có buông tha cho cô không?"
Người phụ nữ hơn ba mươi tuổi ở bên cạnh xũ mắt, trào phúng đáp lại, "Không phải bà đang nhìn sao? Xảy ra chuyện gì sao có thể nào chỉ có mỗi lỗi của Soái Soái nhà tôi, Soái Soái nhà tôi mới bao nhiêu? Nếu bà trông chừng kỹ, làm sao xảy ra chuyện này?"
Lâm Mỹ Như vừa nghe lời này, thanh âm nháy mắt cất cao, "Ôi, còn trách tôi? Nếu không cô vẫn cứ ở nhà chúng tôi không đi, cháu ngoan của tôi sẽ chịu tội sao? Con gái nhà ai gả ra ngoài con dẫn chồng về ở nhà mẹ đẻ thế? Cô bắt rể hả? Đồ của nhà họ Hà đều là của em trai cô, cô trở về làm gì?"
"Bà…" Hà Văn Anh tức nói không nên lời.
Lâm Mỹ Như như là đánh thắng trận, cao ngạo hất cằm lên, hừ ra một hơi từ trong lỗ mũi.
So với cháu trai bị thương, bà ta càng thích nhìn dáng vẻ kinh ngạc của Hà Văn Anh hơn.
Đứa nhỏ trong lòng bà ta bị dọa tiếng khóc lớn hơn nữa, làm cho đứa bé trong n.g.ự.c Giang Nhu ngủ không yên, rầm rì ra tiếng.
Giang Nhu ngẩng đầu lạnh lùng nhìn.
Lâm Mỹ Như đang tìm phòng cấp cứu, trực tiếp đối diện với ánh mắt của Giang Nhu.
Nhìn thấy người, bà ta nhíu mày, ôm đứa nhỏ bước nhanh lên, giọng điệu không được tốt hỏi: "Sao cô ở trong này?"
Ánh mắt theo bản năng liếc nhìn An An trong lòng Giang Nhu, thì nhìn thấy hai má cô bé ngủ đến ửng đỏ, cái miệng nhỏ nhắn cũng đỏ, khô khốc, vừa nhìn đã biết phát sốt.
Sắc mặt khó chịu hỏi: "Tôi nghe nói Lê Tiêu đi rồi, cô chăm sóc đứa nhỏ thế nào vậy? Hơn nửa đêm còn đi bệnh viện, nhìn đứa nhỏ kìa, mặt cũng gầy rồi."
Hà Văn Anh đứng ở bên cạnh bà ta nhìn chằm chằm Giang Nhu, hồi năm mới cô ta từng gặp Giang Nhu nhưng không nhìn cẩn thận, lúc này mới phát hiện vẻ ngoài của vợ Lê Tiêu còn rất xinh đẹp, trắng trẻo mịn màng, khuôn mặt to bằng bàn tay ngũ quan nảy nở tinh xảo, đẹp hơn đứa em gái hờ trong gia đình đó không chỉ một chút.
Nghe nói như thế lập tức nhìn đứa nhỏ trong lòng cô, bỗng chốc cảm thấy Lâm Mỹ Như thật sự là trợn mắt nói dối, đứa nhỏ này sao mà gầy? Nuôi trắng trẻo mập mạp, hai má núc ních thịt, vừa nhìn đã biết bình thường ăn uống tỉ mỉ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.