Chồng Tôi Là Đại Ca Giang Hồ Nguy Hiểm

Chương 178:




Nhưng hiện tại nhìn thấy Giang Nhu cũng đến đây, lại cảm thấy cảm giác được người ta để trong lòng thật tốt.
Thấy cô vừa rồi còn lạnh lùng, lúc này nhìn trái nhìn phải, Lê Tiêu lôi kéo cô ngồi xuống, nói chuyện lần này với cô.
Anh không lừa cô, hiện tại anh quả thật là trợ lý.
Năm trước anh từng nói với cô, khi anh bị lừa vào ổ bán hàng đa cấp bị những người đó mang đến tỉnh G bồi dưỡng, lúc ấy quen một người tên là Trần Phong, tên đó muốn anh lấy Trần Phong luyện tập, mặt ngoài thì anh ứng phó, nhưng bên trong lại liên thủ với cảnh sát một lưới bắt hết, cuối cùng Trần Phong biết được chân tướng, còn muốn kết bái với anh.
Lê Tiêu cũng không coi lời này là thật, thế nhưng, lần này xuống nam người anh tìm đầu tiên chính là Trần Phong, suy nghĩ giải thích tình huống một chút. Trước kia Trần Phong mở mấy quán KTV, năm trước lại tìm được con đường khác, hiện tại thành ông chủ công ty giải trí, Lê Tiêu cũng không quá hiểu cái này, nghe nói chính là dựa vào ký hợp đồng với diễn viên người mẫu kiếm tiền, nhìn thấy anh còn cảm thấy điều kiện ngoại hình tốt, nói nếu anh ký hợp đồng nhất định mạnh tay nâng anh nổi tiếng.
Lê Tiêu vừa nghe đã cảm thấy không đáng tin, cho nên dần dần xa cách người ta, dựa theo quan hệ của Trần Phong đáp lên Thường Dũng.
Anh rể Thường Dũng là giám đốc công ty bất động sản, hiện tại làm bất động tác vô cùng thuận lợi ở phía nam, ai cũng biết kiếm được nhiều tiền, Lê Tiêu cũng muốn đáp lên chiếc xe tốc hành này.
Năng lực của Thường Dũng bình thường, nhưng con người vẫn rất không tệ, hào phóng rộng lượng, hai người thường xuyên qua lại nên quen thuộc, Lê Tiêu còn thành trợ lý của anh ta.
Năng lực học tập của anh mạnh, dạo vòng trên công trường với người ta, bản thân lại tìm mấy quyển sách đọc, gần xong thì thăm dò nội dung công việc của Thường Dũng, sau đó bắt đầu xử lý công việc giúp anh ta.
Thường Dũng dùng anh càng ngày càng thuận buồm xuôi gió, học cái gì cũng nhanh, có một số việc nhắc một lần là có thể nhớ kỹ, còn có thể hỗ trợ giải quyết vấn đề, cho nên dần dần thích dẫn anh theo bên người. Lần này đi công trường thị sát cũng vậy, chẳng qua lần này xuất hiện một vài chuyện ngoài ý muốn, tranh đấu giữa công trường nhiều, anh rể Thường Dũng rất coi trọng miếng đất này, Thường Dũng không muốn xuất hiện sai lầm gì, trước đó người phụ trách xây dựng miếng đất này chính là em rể của anh rể anh ta, nếu nhắc tới gia đình của anh rể Thường Dũng, lại là một đống rối tinh rối mù, dù sao chính là vợ trước và em chồng cùng một phe, không thích hai chị em Thường Dũng.
Thường Dũng nóng lòng biểu hiện, thấy em rể của anh rể quan lý rối tinh rối mù, công nhân phía dưới còn ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu, dứt khoát đổi toàn bộ, về phần số tiền này, anh ta cũng lười quản, bảo công nhân đi tìm em rể của anh rể đòi, anh ta chỉ phụ trách người mình tìm tới.
Nhưng ở trong mắt những công nhân này, bọn họ chính là một gia đình, lần này cũng không biết ai gây chuyện, đám công nhân đó cầm thép trong tay chạy đến công trường ầm ĩ lên, buộc anh ta trả thù lao.
Tính tình Thường Dũng gấp gáp, không biết uyển chuyển, còn muốn mắng người một trận, cuối cùng chính là đánh nhau.
Lúc ấy mọi chuyện xảy ra rất đột nhiên, Lê Tiêu không hề nghĩ ngợi đã đạp một người nhằm phía Thường Dũng ra ngoài.
Tuy rằng đá bay, nhưng thép trên tay người ta lại đ.â.m lên chân trái của anh.
Thật ra, lúc ấy sau khi anh bị đánh trúng cũng không quá đau, ở trong phạm vi chấp nhận được của anh, nhưng đột nhiên Lê Tiêu nghĩ đến lời Giang Nhu nói với anh trước khi đi, bảo anh ở bên ngoài đầu tiên phải bảo đảm sự an toàn của mình, cho nên cũng không có xúc động tiến lên nữa, mà lôi kéo Thường Dũng trong đám hỗn loạn trốn qua một bên.
Sau đó anh cũng rất may mắn mình không có xúc động, trong vài người, có một người đàn ông tên Tào Vượng bị đánh thảm nhất, đầu đầy m.á.u nằm trên mặt đất, bây giờ ở phòng bệnh bên cạnh, tối hôm qua mới tỉnh.
Lúc ấy anh nghĩ, nếu Giang Nhu nhìn thấy người nằm trên mặt đất là anh, còn không biết bị dọa thành bộ dáng gì nữa.
Giang Nhu nghe mà hết hồn, cầm lấy tay anh lo lắng nhìn một lát, sau đó lại nhìn thấy hai tay đều đủ, không có xuất hiện tình huống mất một ngón út như đời trước, lúc này mới yên tâm.
Anh ở đời trước, e rằng cũng không tốt hơn cái người tên Tào Vượng là bao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.