Chồng Tôi Là Đại Ca Giang Hồ Nguy Hiểm

Chương 192:




Chu Kiến không nghĩ nhiều như vậy, chỉ liên tục hỏi thăm tình hình tỉnh G, Giang Nhu bèn nói cho anh ta nghe, còn viết lại chi tiết con đường mình đi cho anh ta xem, chú ý những việc như đổi xe trung gian, sợ Chu Kiến chưa từng đi xa lại mơ hồ, thậm chí viết sau khi đến trạm ngồi xe giao thông công cộng nào, xuống xe ở nơi nào, cô đều viết rõ ràng ra.
Chu Kiến cảm kích nhận giấy, "Chị dâu, ngày mốt tôi đi, đến lúc đó tôi lại qua đây một chuyến, có gì muốn mang cho anh, chị đưa thẳng cho tôi là được rồi."
Giang Nhu gật đầu, nhưng sau khi tiễn người rời đi phát hiện hình như không có gì cần đem đi.
Khi Chu Kiến đi tới cửa, đột nhiên nhớ tới cái gì, quay đầu lại nói một tiếng, "Đúng rồi chị dâu, trường học thông báo chị phải điền nguyện vọng, tôi vốn nghĩ nếu chị không trở về, ngày mai tôi điền giúp chị."
Lúc này Giang Nhu mới nhớ đến, bây giờ thi đại học phải điền giấy nguyện vọng trước.
——
Sáng sớm hôm sau, Giang Nhu và Lê Hân bèn dẫn cô nhóc đi trường học một chuyến.
Năm trước khi báo danh là Lê Tiêu làm giúp cô, khi đó cô đang ở cữ, sau khi anh đến trường học mới phát hiện chủ nhiệm lớp của cô vẫn giữ lại học tịch giúp cô, mấy thứ trong ký túc xá cũng đều còn.
Chủ nhiệm lớp nói, chỉ cần không chính tai nghe thấy Giang Nhu nói không học, bà ấy vẫn giữ lại giúp cô thi vào đại học.
Lúc ấy Giang Nhu nghe xong cảm động rất lâu.
Giang Nhu dựa theo trí nhớ tìm được văn phòng của chủ nhiệm lớp, người không ở đây, Giang Nhu bèn tìm ghế ngồi chờ một lát.
Trong văn phòng còn có giáo viên, là của lớp bên cạnh, nhìn thấy các cô, còn nhịn không được nhìn nhiều thêm hai lần.
Cô nhóc trong lòng Lê Hân quay qua quay lại muốn Giang Nhu ôm, ở trong hoàn cảnh lạ lẫm cô bé tương đối ỷ lại Giang Nhu.
Tóc Lê Hân rất dài rất nhiều, đã đến ngang tai, tôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn bằng bàn tay, tuổi cô bé còn nhỏ, chăm sóc một thời gian cũng rất nhanh khôi phục được một chút, ngoại trừ còn có hơi gầy thì không còn vẻ da bọc xưởng như lúc trước.
Tóc dày đen nhánh, mặt trái xoan, làn da trắng trẻo, mặc váy hải quân mà Giang Nhu mang về, là một cô gái vô cùng xinh đẹp.
Cô nhóc rất thích dì nhỏ ăn mặc xinh đẹp, khi ra ngoài đều muốn cô ấy ôm.
Nhưng lúc này vẫn thích mẹ hơn, Giang Nhu đành phải nhận lấy tự mình ôm, đặt cô bé ở trên đùi rung rung, cô nhóc lại cười rất vui vẻ. Đợi khoảng mười phút, Giang Nhu chợt nghe tiếng chuông tan học vang lên, sau đó không qua bao lâu thì chủ nhiệm lớp đã tới.
Chủ nhiệm lớp của Giang Nhu tên Tăng Thiến, là một cô giáo trung niên, người nhìn rất nghiêm túc, ở trong trí nhớ của Giang Nhu, bà ấy cũng không quá chú ý "Giang Nhu" cho lắm.
Nhưng một người không thể chỉ nhìn bề ngoài, nếu không phải bà ấy vẫn giúp đỡ giữ lại học tịch, e rằng năm trước phải phí không ít công sức, có thể đăng ký được hay không cũng khó nói.
Giang Nhu ôm đứa nhỏ đứng lên.
Chủ nhiệm lớp Tăng Thiến nhìn thấy Giang Nhu dường như cũng không ngoài ý muốn, khoát tay bảo cô ngồi, sau đó mở ngăn kéo bàn làm việc lấy tờ đăng ký ra bảo cô điền.
Giang Nhu dời ghế đến bên cạnh, đứa nhỏ trong lòng không hề sợ người, ngồi ở trên đùi mẹ, còn tò mò nghiêng đầu nhìn người.
Tăng Thiến đối diện với con ngươi ngây thơ khờ dại của cô bé, trong lòng mềm nhũn, "Để cô ôm, em ngồi đây viết đi."
Giang Nhu nhìn bà ấy một cái, bèn cười đưa đứa nhỏ qua, còn nhắc nhở một câu, "Con bé hơi nặng an."
Khi Tăng Thiến ôm lấy cô bé, phát hiện hơi nặng, cười cười, "Đứa nhỏ này nuôi thật tốt."
Giang Nhu cười ngồi xuống, cầm lấy một cây bút điền tư liệu, chỗ nào không chắc chắn sẽ quay qua hỏi người.
Tăng Thiến nhìn khuôn mặt ôn hòa điềm tĩnh của Giang Nhu, phát hiện cô học trò này có sự khác biệt rất lớn với bộ dáng sầu khổ tối tăm của một năm trước, đoán được bây giờ cô sống hẳn rất tốt.
Quả nhiên, có vài thứ không thể chỉ dựa vào lỗ tai nghe.
Nhân tiện nói: "Điền thêm mấy trường học, đừng điền toàn trường tốt, cho dù là học trường trung cấp nghề cũng không tệ."
"Vâng."
Khi Giang Nhu đưa tờ giấy đã điền xong thông tin cho bà ấy, Tăng Thiến nhìn thoáng qua, thấy cô điền đều là tỉnh G, nhịn không được kinh ngạc.
Giang Nhu nhận lấy đứa nhỏ từ trong tay bà ấy, giải thích một câu, "Bây giờ cha con bé đi làm ở phía Nam, một nhà chúng em muốn ở chung với nhau."
Nghe nói như thế, Tăng Thiến nhịn không được hỏi một câu, "Bây giờ Lê Tiêu vẫn khỏe chứ?"
Trước đó bà ấy cũng dạy anh môn vật lý, là một đứa nhỏ rất thông minh, sau đó bỏ học, bà ấy còn rất tiếc hận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.