Chồng Tôi Là Đại Ca Giang Hồ Nguy Hiểm

Chương 196:




Ngược lại không phải Tam Trung không tốt, mà là Lê Hân đã bỏ học một năm, nếu muốn vào Tam Trung đi học phải bắt đầu từ lớp tám, còn phải làm đủ thủ tục, tương đối phức tạp.
Nhưng Tứ Trung thì không cần, Tứ Trung chỉ quan tâm thành tích, biết trước kia thành tích của Lê Hân không tồi, bảo cô ấy làm một bài thi toán lớp bảy ngay tại đây, Lê Hân tốn hơn nửa tiếng đã làm xong, 82/100, thành tích này vô cùng giỏi, phải biết rằng bài thi này có độ khó rất lớn, trước đó cả trường thi người ngoài tám mươi có thể đếm trên đầu ngón tay, đây còn là thành tích cô ấy tự học.
Giáo viên lập tức hứa hẹn, không cần làm thủ tục, trường học sẽ xử lý tốt, nếu thi cấp ba năm sau thi được thành tích xuất sắc, trường học còn có thể phát thưởng tiền.
Nghe thấy có học bổng, ánh mắt Lê Hân sáng lên.
Nào biết câu nói đầu tiên phía sau là, "Từng nghe tới Kim Đại Hữu chưa? Chính là đi ra từ trường các thầy đấy, khi vào trường, hai môn đều không điểm, cuối cùng thi cấp ba lấy thành tích hạng hai thi đậu Nhất Trung, năm trước còn thi đậu đại học y khoa tỉnh, em học cho giỏi, thầy xem trọng em."
"…"
Lê Hân có hơi cười không nổi.
Trong lòng cảm thấy thật sự là xui, ở đâu cũng có thể nghe thấy.
Ngược lại Giang Nhu hơi mắc cười, chuyện của Kim Đại Hữu cô cũng biết, năm mới khi đến nhà ăn cơm còn từng nhắc tới, nói trưa ngày đó cậu ta thi cuối kỳ tiểu học, Lê Tiêu gọi cậu ta đi ra ngoài ăn cơm, cậu ta cũng bỗng chốc hứng khởi, chạy về nhà trộm rượu ông nội giấu mang qua, sau đó mấy người uống rượu ngủ một buổi trưa, hai môn cũng không thi.
Cuối cùng Tam Trung không cần cậu ta, đành phải đi học Tứ Trung, đó là năm đầu tiên Tứ Trung xây dựng, gần như không tuyển được học sinh, ở nơi đó cậu ta nhận được ưu đãi trước nay chưa từng có, chỉ cần thành tích không giảm, có trốn học giáo viên cũng không quản.
Cho nên sau này học trung học cực kỳ thảm, mỗi ngày chủ nhiệm lớp nhìn chòng chọc cậu ta.
Khi đi ra từ Tứ Trung, trên mặt Lê Hân thản nhiên như thường.
Giang Nhu còn tưởng rằng trong lòng cô ấy có tiếc nuối, nhân tiện nói: "Không thích thì chúng ta đi học Tam Trung, lực lượng giáo viên ở Tam Trung quả thật tốt, thủ tục phiền phức chút không sao, thành tích mới là quan trọng nhất."
Lê Hân vội lắc đầu, "Không cần, Tứ Trung cũng rất tốt."
Tam Trung cần học từ lớp tám, cô không muốn trễ nải thời gian một năm, chị cô cũng nói, nếu anh rể cô ấy có bản lĩnh sang năm sẽ định cư ở phía nam, cũng đón cô qua học trung học, như vậy người một nhà lại ở bên nhau.
"Chị chị yên tâm đi, nếu có chỗ nào không hiểu em sẽ hỏi giáo viên."
Giang Nhu gật đầu, "Đúng, chủ động một chút, chị thấy thầy giáo này rất thích em." Lê Hân cười cười.
Hai người lại lái xe ba bánh thuê về nhà, bên ngoài mặt trời hơi lớn, Giang Nhu lại mua mũ rơm cho An An đội.
Mũ rơm chụp ở trên đầu nhỏ của cô bé, cũng không nhìn thấy mặt.
Lê Hân ngồi phía sau xe ba bánh, một tay ôm cô bé, một tay dùng dù đen che nắng.
Nhìn từ xa, hai người chật vật lại buồn cười.
Về đến nhà đã là giữa trưa, xe mới vừa dừng lại, thím Vương ở bên cạnh đã đến đây.
Chu Kiến đi rồi, việc buôn bán của hai người phải ngừng, gần đây bà ấy nói với Giang Nhu muốn mở một quán bán quà vặt, kiếm ít t.h.u.ố.c lá rượu bán thử ở chợ.
Việc buôn bán này tương đối phù hợp với bà ấy và chú Vương, hai người ngồi ở nhà lấy tiền.
Bà ấy là loại người có tính tình nghĩ cái gì thì làm cái đó, mới vừa nhắc với Giang Nhu ngày hôm sau bắt đầu chuẩn bị, cho thuê lại quầy thịt, đổi qua thuê một miếng đất khác, hai ngày nay vẫn luôn bận rộn.
Cho nên nhìn thấy người, Giang Nhu còn có chút kinh ngạc.
Thím Vương nghe thấy tiếng xe ba bánh mới đi ra, đi ra vừa nhìn lại nhịn không được nở nụ cười, "Đây là lần đầu tiên thím nhìn thấy phụ nữ lái đó, cháu cũng thật sự to gan."
Giang Nhu xuống xe, xoay người ôm cô nhóc, cô nhóc vẫn không muốn xuống, tay nhỏ bé vỗ tay vịn hai bên thùng xe.
Thùng xe làm bằng sắt, cô bé vừa chạm đã bị phỏng vội rụt về.
Miệng phát ra hai tiếng hu hu, sau khi được Giang Nhu ôm lấy, ủy khuất ôm cổ cô.
Giang Nhu xoay đầu cười với thím Vương, "Xe này chẳng qua nhanh hơn xe đạp thôi, không có gì khó khăn."
Nhìn thấy cô nhóc bị phỏng, vội vàng cầm tay nhỏ của cô bé xem, nhẹ nhàng thổi hai cái, "Bị phỏng hả? Lần sau không thể chạm lung tung."
Cô nhóc vùi mặt ở trong cổ cô.
Giang Nhu vốn đã nóng, bị cô nhóc như lò lửa ôm lấy, cảm thấy cả người đều nóng hừng hực.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.