Chồng Tôi Là Đại Ca Giang Hồ Nguy Hiểm

Chương 205:




Đợi sau khi đuổi người đi, Lê Hân hỏi Giang Nhu, "Chị, bà ta sẽ không lại đây nữa chứ?"
Giang Nhu nói: "Đừng sợ, về sau ai hỏi em em cứ nói mình là em họ Lê Tiêu, ngồi vững thân phận này."
"Vâng."
Buổi tối, Giang Nhu làm một bàn đồ ăn ngon chiêu đãi thím Vương chú Vương.
"Thím, chú, một năm kế tiếp em gái cháu phải nhờ mọi người chăm sóc, trường bọn nó có cơm trưa, con chỉ cảm thấy mỗi ngày con bé đến trường, trở về tự mình nấu cơm chiều thì phiền, nghĩ ăn chực bữa cơm nhà chú thím, không cần làm gì ngon, chú thím ăn cái gì con bé ăn cái đó, rất dễ nuôi."
Thím Vương cười vô cùng vui vẻ, "Ai nha, không cần khách sáo như vậy, nói thẳng một tiếng là được, còn làm nhiều món như thế, thật là, lúc trước nhờ Lê Tiêu, chú cháu và thím cũng không biết cảm ơn các cháu như thế nào."
"Vừa vặn, sau khi Quân Quân lên đại học, trong nhà quạnh quẽ đi không ít, Hân Hân lại đây ăn, chú thím muốn còn không được, trong nhà có thêm hơi người."
Giang Nhu cười, bảo Lê Hân đứng lên kính rượu hai người, còn dặn Lê Hân nói: "Khi chị không ở nhà, em chịu khó chút, bình thường nghỉ thì đi giúp thím trông quầy, ở nhà phải chủ động làm việc nhà, có biết hay không?"
Lê Hân kính rượu xong ngồi xuống, nghe xong lời này nhanh chóng gật đầu.
Thím Vương vỗ cô, "Sao phải khách sáo thế?"
Lại hỏi: "Khi nào thì đi?"
Giang Nhu nói: "Sáng ngày mai, đồ hơi nhiều, Hân Hân theo con đi phía nam, chờ khai giảng lại để con bé trở về."
"Đi phía nam nhìn thử cũng tốt, nơi đó là thành phố lớn, chỗ chúng ta không so được, mở rộng kiến thức, sau này tranh thủ cũng thi trường ngoài."
Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng, Giang Nhu đã xuất phát với Lê Hân.
Thím Vương hàng xóm cũng dậy thật sớm, không nói hai lời cứ tới đây hỗ trợ, trong lòng Giang Nhu cảm động, tùy ý bà ấy nhận lấy đứa nhỏ trong lòng tiếp, sau đó san sẻ một gói đồ to trong tay Lê Hân.
Trên đường đi thím Vương nói rất nhiều, cảm khái sau này cơ hội gặp mặt không nhiều, lại hy vọng cô và Lê Tiêu thành danh ở phía nam, để những kẻ như Lâm Mỹ Như nhìn cho kỹ, lấy mặt mũi.
Giống như một trưởng bối.
Khi tiễn Giang Nhu lên xe, thím Vương còn đỏ con mắt, "Sau này có rảnh thì về thăm."
Mũi Giang Nhu chua xót, vẫy tay, "Nhất định, thím cũng bảo trọng, sau này đón thím đi phia nam chơi." "Ừ."
An An vừa lên xe đã tỉnh, sau khi xe khởi động, cô bé còn dán ở trên cửa kính nhìn ra bên ngoài, Giang Nhu cầm cánh tay cô bé quơ quơ, "Nói tạm biệt với bà Vương đi."
Cô nhóc cũng không hiểu gì cả, nhưng trong khoảnh khắc đó, vẫn không ngừng vẫy tay.
Giang Nhu cúi đầu hôn đầu cô bé, "Đừng buồn, qua vài ngày nữa chúng ta có thể gặp cha rồi."
Nghe thấy cha, An An ngẩng đầu nhìn Giang Nhu một cái, sau đó vùi đầu vào trong lòng cô.
Bốn ngày sau, Giang Nhu tới nhà ga tỉnh G, cô và Lê Hân kéo bao lớn bao nhỏ đi ra ngoài, Giang Nhu còn an ủi nói: "Không xa, đi ra ngoài đối diện chính là bến xe giao thông công cộng."
Nào biết mới ra nhà ga, lại nhìn thấy Lê Tiêu chờ ở bên ngoài, bên cạnh còn có một chiếc xe bánh mì đậu.
Lê Tiêu cũng nhìn thấy các cô, bước lên phía trước lại đóng người, cầm túi da rắn vô cùng nặng trong tay Giang Nhu Lê Hân, một tay anh một túi thoải mái xách lên, xoay người nhanh chóng đặt lên xe bánh mì.
Giang Nhu và Lê Hân thở phào nhẹ nhõm, Giang Nhu ôm An An đi theo sau, Lê Tiêu để đồ xong xoay người lại, nói: "Anh thuê một căn phòng ở ngoài đại học G rồi, hai phòng, vừa đủ cho Hân Hân."
Giang Nhu hỏi anh: "Chu Kiến đâu?"
Lê Tiêu đến gần, vươn tay muốn ôm An An, ngoài miệng trả lời: "Nó không ở đây, căn phòng trước đó của anh cho nó, chỗ đó gần cửa hàng một chút."
Giang Nhu gật đầu.
An An trong lòng cô, thấy người cha trở nên đen thui giang hai tay về phía cô bé, trực tiếp xoay người, ôm chặt cổ Giang Nhu, không cho anh ôm.
Giang Nhu dở khóc dở cười, hôn trán cô bé, "Làm sao vậy? Đây là cha mà."
Lê Tiêu thấy thế, tức giận duỗi tay vò đầu cô bé, "Cha ruột cũng không nhận ra hả?"
Cô nhóc xoay đầu, cũng không cho anh sờ.
Giang Nhu cười, "Ở nhà biết được gặp cha không phải còn rất vui sao?"
Lại nói với Lê Tiêu: "Mấy hôm trước biết là muốn tới tìm anh, miệng gọi không ngừng, bây giờ con bé đã biết gọi tên anh."
Nhưng gọi Lê Tiêu không rõ ràng lắm, Lê Tiêu nghe giống xin chào, "Đừng nhìn con bé còn nhỏ, nhưng hầu như nói đều nghe hiểu được, hơn nữa trí nhớ cực kỳ tốt, em dạy con bé một vài động tác, ví dụ như chúc tết, tạm biệt này, con bé học một lần là biết, chỉ là không thích mở miệng."
Lê Tiêu thích nghe cô nói những điều này, tươi cười trên mặt càng sâu sắc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.