Chồng Tôi Là Đại Ca Giang Hồ Nguy Hiểm

Chương 213:




Khi đang nói chuyện, vợ Thường Dũng ở nhà bếp đi ra, "Lê Tiêu đến à?"
Nhìn thấy người, vội bảo hai đứa con đi châm trà.
Giang Nhu nhanh chóng nói: "Đừng khách sáo như vậy, chúng em không khát."
Triệu Vân cười kéo cô ngồi xuống, "Cái này có gì mà khách sáo, tới cửa làm khách, chẳng lẽ một ly trà bọn chị cũng không cho uống sao?"
"Lại đây, ngồi xuống, em chính là Giang Nhu, đã sớm nghe chồng chị nói em xinh đẹp lại nấu ăn ngon, chị vốn không tin, nào có người cái gì cũng tốt? Bây giờ nhìn thấy thì đúng thật, khó trách Lê Tiêu còn trẻ tuổi thế đã kết hôn, đổi lại là chị, chị cũng sẽ lấy về nhà sớm một chút."
Ánh mắt cô ấy nhìn Giang Nhu, câu trước đó cô ấy nói thật tâm thật lòng, trước khi đến đây, ấn tượng của cô ấy với Giang Nhu dừng lại ở người nông thôn ăn mặc quê mùa, ở tỉnh G không ít người từ nông thôn theo chồng lại đây làm việc, cho dù người phụ nữ ấy bắt chước người thành phố uốn tóc trang điểm, cũng luôn lộ ra dáng vẻ quê mùa không nói nên lời.
Ngược lại không phải Triệu Vân xem thường người ta, chỉ lo lắng không trò chuyện được, đến lúc đó xấu hổ, trước đó lần đầu tiên nhìn thấy Lê Tiêu, anh nói chuyện cứ mang theo một chút giọng địa phương, nghe không hiểu lắm.
Nhưng Lê Tiêu là người thông minh, không qua bao lâu, khi gặp lại lần nữa, anh đã nói chuyện không khác gì người địa phương.
Nhưng Triệu Vân nghĩ thế nào cũng không nghĩ đến, vợ của Lê Tiêu lại như vậy, ngoại hình rất đẹp, ngũ quan thanh tú, hơn nữa cặp mắt đó, dịu dàng có thần, làn da trắng trẻo mịn màng, có lẽ vì còn trẻ, hoàn toàn không nhìn ra đã từng sinh con, dáng người yểu điệu tinh tế, mặc áo sơmi và quần đùi, tóc búi lên, có vẻ rất trẻ trung mỹ lệ.
Một nhà ba người đứng chung một chỗ, đứa nhỏ trong lòng Giang Nhu giống như được nuôi từ gia đình giàu có, xinh đẹp lại hiểu chuyện, mà Lê Tiêu thì như là tảng đá trải qua sóng to gió lớn, tràn ngập dã tính.
Ấy thế mà đứng chung một chỗ lại vô cùng hài hòa.
Triệu Vân đã bị ý nghĩ của mình làm cho mắc cười, đẩy dĩa đựng trái cây đến trước mặt Giang Nhu, "Ăn ít hoa quả đi, đều là mới mua sáng hôm nay đấy."
Nói xong lại duỗi tay chọc đứa nhỏ trong lòng Giang Nhu, "Đây là An An nhỉ, bộ dạng thật xinh đẹp, chị còn chưa từng thấy đứa trẻ nào xinh đẹp như vậy."
An An không thích bị người xa lạ chạm vào, lập tức rút bàn tay nhỏ bé của mình, nhích lại gần n.g.ự.c Giang Nhu.
Triệu Vân cười càng vui vẻ, cảm thấy đứa trẻ này dù làm gì cũng chơi rất vui.
Thường Lôi và Thường Nhạc cầm hai chén trà lại đây, bộ dạng của đứa nhỏ béo núc ních, trông thấy đã vui mừng, sau khi cô bé đặt ly lên cũng không đi mà đứng ở bên bàn trà nghiêng đầu nhìn An An.
An An cũng nhìn thấy cô bé, quay đầu đi, đổi phương hướng, không cho cô bé nhìn.
Giang Nhu sờ đầu cô nhóc, cười giải thích một câu, "Em gái nhát gan, có hơi sợ người." Thường Nhạc cười ha hả, cầm một quả chuối tiêu từ trong dĩa ra lột vỏ, "Em gái thật xinh đẹp."
Sau đó rất lễ phép đưa quả chuối đã lột xong cho Giang Nhu, "Dì ơi, cho em gái ăn đi."
Trong lòng Giang Nhu mềm mại, nhận lấy quả chuối, "Cảm ơn Thường Nhạc."
Đưa chuối tới trước mặt An An, "An An, nhìn này, đây là chị Thường Nhạc lột cho con đó."
Cô nhóc ngồi ở trên đùi mẹ, ngẩng đầu nhìn mới mở miệng ăn.
Nhưng vẫn không nhìn Thường Nhạc.
Ở bên ngoài đặc biệt cao lãnh, giống y như ba cô nhóc.
Nhưng ăn một lúc, cô bé lại trượt xuống từ trên đùi Giang Nhu, bám chân Giang Nhu đứng vững.
Thường Nhạc thấy vậy ngạc nhiên, "Em gái thật đáng yêu."
Cảm thấy động tác cô bé trượt xuống đẹp.
Giang Nhu dở khóc dở cười.
Triệu Vân đứng dậy vào phòng bếp, "Các em ngồi một lát, sắp xong rồi, không có nhiêu món."
Giang Nhu vội nói: "Chị dâu đừng làm nhiều quá, ăn không hết lại lãng phí."
"Không nhiều lắm đâu, xong ngay đây."
Nói xong lập tức xoay người vào phòng bếp.
Bên kia, Lê Tiêu và Thường Dũng đang ngồi ở trên sô pha trò chuyện.
Hai chị em nhà họ Thường đều ngồi bên cạnh Giang Nhu nhìn An An, còn muốn sờ cô bé, nhưng khi tay sắp đụng tới, cô nhóc lập tức vùi mặt lên đùi Giang Nhu né tránh.
Hai chị em dứt khoát lấy đồ ăn dụ dỗ cô bé, một người lột nho, một người lột vải, đều là thứ cô nhóc thích ăn.
Quả nhiên không được bao lâu, An An đã bị dụ chơi với các cô ấy, còn mỗi bên một miếng, đối xử công bằng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.