Chồng Tôi Là Đại Ca Giang Hồ Nguy Hiểm

Chương 214:




Cô gái nhỏ ngửa đầu nhìn Giang Nhu, "Dì ơi, cháu có thể ôm em ấy một cái không?"
Giang Nhu cười: "Cháu có thể thử xem."
Thường Nhạc lập tức đứng ở sau người An An, muốn ôm cô bé từ dưới nách lên.
Thử một chút, không ôm nổi, quá nặng.
Thường Dũng ở bên kia thấy vậy nhắc nhở, "Cẩn thận một chút, đừng làm ngã em gái."
Vẫn là chị gái đi tới ôm lấy An An, nói với Giang Nhu: "Chúng cháu dẫn em ấy đi chơi một lát."
Giang Nhu sảng khoái đáp ứng, "Được, thím vui vẻ thoải mái một chút, làm phiền các cháu rồi."
Hai cô gái nghe xong cười, vui vẻ ôm An An chạy vào phòng.
Giang Nhu đứng dậy vào phòng bếp giúp đỡ, Triệu Vân đang xào rau, nhìn thấy cô lại đây, vội bảo cô ra ngoài, "Nơi này nhiều khói dầu, dễ bị dính mùi."
Giang Nhu không nghe, cười đi vào, giúp đỡ rửa sạch chén trong bồn nước.
Triệu Vân nhìn mà sốt ruột, "Ai nha, cái đó bẩn muốn chết, đều là dầu, mau bỏ xuống, chờ một lát chị rửa chung."
Giang Nhu cười nói: "Cái này có gì đâu, em ở nhà cũng không phải không làm việc."
Triệu Vân nghe xong, trong lòng rất thoải mái, mỗi lần trong nhà có người đến làm khách, đều ngồi ở phòng khách thảo luận nói giỡn cười đùa chờ ăn, còn không có người lại đây giúp đỡ cô ấy.
Thật ra, trước đó cô ấy đã nghe thấy cái tên Lê Tiêu từ trong miệng chồng mình, nói ngoại hình anh đẹp, nói anh có năng lực xuất chúng, lúc trước lần đầu tiên nhìn thấy Lê Tiêu, cô ấy thật sự kinh hãi như gặp người trời, không nghĩ tới một người đàn ông có thể có ngoại hình đẹp trai như vậy, còn đẹp hơn ngôi sao trên TV.
Cô ấy lập tức muốn làm mai mối cho anh, sau đó biết anh đã kết hôn có con rồi, còn cảm thấy tiếc nuối.
Chẳng qua sau đó lại nghe chồng cười nhạo anh rất sợ vợ, người khác đi KTV ca hát, anh cũng không dám đi, nói là vợ anh biết sẽ ly hôn với anh.
Ngay từ đầu cô ấy cũng cảm thấy buồn cười, nhưng sau đó ngẫm lại thì cảm thấy buồn cười, vợ Lê Tiêu ở quê nhà, nếu anh thật sự muốn đi, vợ anh cũng không biết, làm sao sợ vợ chứ? Rõ ràng là bản thân không muốn đi, giữ mình trong sạch. Vì việc này cô ấy có rất có hảo cảm với Lê Tiêu. Không giống chồng cô ấy, từ sau khi chị gả cho nhà giàu, chồng cô ấy cũng trở nên khác đi, thường xuyên ra ngoài với những kẻ đó, quen biết toàn người không đứng đắn.
Lê Tiêu như vậy, cô ấy thật tình cảm thấy khó có được.
Cho nên cô ấy vẫn cảm thấy cô gái ở nông thôn có hơi không xứng với người đàn ông tốt như vậy, đẹp trai, có bản lĩnh, ngoại trừ bằng cấp không cao, ngược lại không có khuyết điểm gì, rất xứng với cháu gái tốt nghiệp đại học của cô ấy.
Thẳng đến lần trước, Lê Tiêu vì cứu chồng cô mà bị thương, nghe nói vợ anh không ngại xa xôi ngàn dặm ôm đứa nhỏ lại đây chăm sóc người ta…
Cô ấy lại đột nhiên hiểu, tình cảm của hai vợ chồng này thật tốt, mình thật sự không nên có suy nghĩ như vậy.
Hai người vừa làm việc vừa nói chuyện phiếm, sau khi Triệu Vân biết Giang Nhu thi đậu đại học năm nay, trong lòng lại sợ hãi than.
Giữa trưa chín món đồ ăn, bày đầy một bàn lớn, Triệu Vân còn cố ý ninh cháo gạo kê hải sâm cho An An.
Cô nhóc rất thích ăn, ăn hết một chén đầy.
Ăn xong hai chị gái lại dẫn cô bé đi chơi đánh đàn, cô bé cũng không hiểu, tay béo ấn lung tung trên đàn piano, nghe phía trên phát ra âm thanh, khuôn mặt nhỏ nhắn cười vô cùng vui vẻ.
Rời khỏi nhà họ Thường, Lê Tiêu đột nhiên nói một câu, "Sau này cũng mua cái đàn gì đó cho An An đi."
Giang Nhu nhắc nhở: "Đàn piano."
Vẻ mặt Lê Tiêu không sao cả, "Dù sao cũng giống nhau, chỉ là chọt cây đàn lung tung thôi."
Giang Nhu: "…" Làm sao giống nhau?
Những ngày kế tiếp, Giang Nhu lại vừa vẽ tranh vừa đọc sách Trung y, trước tiên tìm hiểu một chút.
Rất nhanh đã tới cuối tháng, ngày hai mươi bốn tháng tám, Giang Nhu và Lê Tiêu tiễn Lê Hân đến nhà ga, chờ khi xe đi Giang Nhu cẩn thận dặn dò, "Một mình ngồi xe cẩn thận một chút, trên xe lửa có nhiều tên móc túi, tiền phải để tách ra, còn có thể sẽ gặp bọn buôn người, cho nên trên đường mặc kệ ai tìm em nói chuyện cũng không được phản ứng, tìm em giúp đỡ cũng không được, lại càng không được ăn đồ ăn thức uống người ta đưa, buổi tối ngủ cũng phải tỉnh một chút."
Lê Hân gật đầu, "Em đều biết rồi."
Giang Nhu lại nói: "Em đến nhà thím Vương ăn cơm, không cần gò bó tự ti, khi chị đi có đưa tiền cho thím Vương, hơn nữa em chỉ ăn một bữa, cũng không phải ở nhà bà ấy. Nhiệm vụ chủ yếu của em vẫn là học tập, anh rể em nhờ người ta kiếm một chiếc xe đạp cho em, trở về tự học, học xong mỗi ngày đạp xe đến trường, cũng không xa Tứ Trung lắm, coi như rèn luyện đi."
Lê Hân không ngừng gật đầu, "Dạ."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.