Chồng Tôi Là Đại Ca Giang Hồ Nguy Hiểm

Chương 217:




Sau khi Giang Nhu tiến vào cô bé quay đầu lại nhìn thoáng qua, nhìn thấy là mẹ, cái miệng nhỏ nhắn lập tức mếu lại, muốn khóc.
Dáng vẻ rất ủy khuất.
Giống như vừa rồi người chơi vẻ không phải cô bé vậy.
Giang Nhu dở khóc dở cười, "Sao hả?"
Lê Tiêu nghe thấy tiếng ngẩng đầu lên, sau khi nhìn thấy người thì mặt mày nhu hòa, "Sao lại đây vậy."
Giang Nhu cong eo ôm lấy An An, "Đến xem các anh."
Cúi đầu hôn nhẹ khuôn mặt cô nhóc, cô nhóc ôm chặt cổ cô, cực kỳ dính người.
Buổi tối đi ra ngoài ăn cơm, Giang Nhu còn thuận tiện mua kem chống nắng, chuẩn bị ngày mai dùng.
Cơm nước xong về đến nhà đã năm giờ, Giang Nhu bèn thay đồ quân sự, sau khi mặc xong quần áo, cô đột nhiên có cảm giác trở lại quá khứ.
Đi ra khỏi phòng, Giang Nhu còn chào tư thế quân nhân tiêu chuẩn với Lê Tiêu.
Dáng người cao ngất, ánh mắt trong trẻo có thần.
Lê Tiêu đang ôm An An ngồi ở trên ghế, thấy một màn như vậy trực tiếp ngây ngẩn cả người.
Giang Nhu chào lễ xong, lại cúi đầu sửa lại thắt lưng.
An An nhìn thấy mẹ có hơi xa lạ, vươn tay muốn cô ôm, Giang Nhu sửa lại đai lưng rồi thì ôm cô để bé hôn.
Thanh âm Lê Tiêu có chút khàn khàn, "Em như vậy đẹp lắm."
Giang Nhu cười tự tin, "Đó là đương nhiên rồi."
Giọng điệu như lẽ đương nhiên.
Lê Tiêu kinh ngạc nhìn, còn chưa từng thấy một mặt tự tin như thế của cô, giống như cả người đều phát ra ánh sáng, mà bộ đồ quân đội này hòa làm một với cô.
Cô không có hỏi "Thật vậy chăng", cũng không khiêm tốn nói "Vẫn được", trong giây phút ấy, Lê Tiêu giống như hiểu được cái gì.
Ánh mắt anh dừng ở trên gương mặt trong trẻo của cô, trong lòng mềm mại.
Anh nghĩ, trước kia cô hẳn là một người rất tuyệt vời.
Năm giờ rưỡi, Giang Nhu rời đi, An An cũng được Lê Tiêu bọc ra giường ôm ra ngoài, vừa đi vừa quay đầu nhìn mẹ, cuối cùng như là chấp nhận số phận, mệt mỏi ghé vào trên lưng cha.
Trong cuộc sống kế tiếp, Giang Nhu bắt đầu cuộc sống quân đội căng thẳng, nhưng thân thể cô thật sự quá kém, giữa chừng té xỉu hai lần. Những việc này cô không dám nói với Lê Tiêu, không biết vì sao, cô cảm thấy nếu anh biết chắc chắn sẽ làm ầm lên.
Suốt kỳ quân sự bốn mươi ngày, sau khi kết thúc Giang Nhu cảm giác mình tháo hết một lớp da, cho tới bây giờ chưa từng mệt mỏi như vậy.
Tuy rằng thân thể của cô không ổn, nhưng huấn luyện viên khen thái độ cô tốt nhất, động tác cũng là tiêu chuẩn nhất.
Mỗi ngày đều là người đến đầu tiên, chưa bao giờ than khổ than mệt.
Giang Nhu hổ thẹn trong lòng, dù sao lúc trước khi cô trải qua huấn luyện có lẽ còn mệt hơn cái này.
Buổi tối hôm đó kết thúc, Giang Nhu nửa c.h.ế.t nửa sống nằm ở trên giường, vẫn không nhúc nhích, Lê Tiêu thuần thục nâng chân cô mát xa, An An thì vui vẻ đi qua đi lại ở bên cạnh, bởi vì mỗi ngày vào giờ này mới có thể gặp mẹ.
Ở dưới tình huống Giang Nhu không biết, cô bé đã học được cách không cần đỡ cũng có thể đi lại.
Chẳng qua đi hơi xiêu vẹo, giống như con chim cánh cụt ngốc nghếch, làm cho người ta rất lo lắng cô bé bị té.
Sức tay của Lê Tiêu rất lớn, lực ở trên đùi Giang Nhu vừa đúng, chẳng qua, ấn một hồi lại ăn đậu hủ, Giang Nhu cảm thấy ngứa, tức giận đạp anh, "Anh đứng đắn chút."
Lê Tiêu nhướng mày, "Sao lại không đứng đắn?"
Cô nhóc nghe thấy tiếng, ngốc nghếch xoay người lại, nhìn mẹ một cái, lại nhìn cha một cái, sau đó không chút do dự đi tới vươn tay đánh cha.
Giang Nhu thấy vậy, cười vô cùng vui vẻ.
Lê Tiêu bất đắc dĩ, xoay đầu nói với con gái ruột: "Con chỉ thiên vị mẹ con."
An An cũng không biết có nghe hiểu hay không, đặt m.ô.n.g ngồi lên trên giường, sau đó đi đến bên cạnh mẹ, Giang Nhu ôm cổ cô bé, hôn "Bẹp" một cái.
Đôi mắt to trơn bóng của cô bé cong lên.
Lê Tiêu nhìn thấy dáng vẻ hai mẹ con vui vẻ, cũng nhịn không được nở nụ cười.
Nửa đêm, hai người dỗ đứa nhỏ ngủ, lén chạy ra bên ngoài.
Giang Nhu vốn không muốn làm, nhưng Lê Tiêu không chịu, ôm ngang cô, "Anh đã chờ một tháng rồi, qua vài ngày nữa bà dì của em lại đến."
Giang Nhu tức giận đ.ấ.m anh, "Anh thật sự là…Phát rồ."
Còn tính ngày.
Lê Tiêu khẽ cười một tiếng, mặc cô mắng như thế nào.
Bên ngoài rất nhanh truyền đến tiếng thở dốc và tiếng thấp giọng mắng, quá trình không tính là sung sướng, hai người đều là tay mới, rối loạn một hồi kết thúc lần đầu tiên, sau đó mãi cho đến một hai giờ sáng mới lén về phòng.
Không chút nào ngoài ý muốn, ngày hôm sau hai người đều dậy muộn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.