Chồng Tôi Là Đại Ca Giang Hồ Nguy Hiểm

Chương 230:




Triệu Vân mời Giang Nhu đến quán ăn gần đấy ăn cơm, Giang Nhu liếc nhìn thời gian, quả thực đã đến giờ cơm, cũng không từ chối, cô vốn định buổi trưa dẫn Lê Hân đi ra ngoài ăn.
Mức tiêu phí của Triệu Vân rất cao, trực tiếp dẫn bọn họ đi tới một nhà hàng món Tây, gọi mì Ý và sườn bò, bò bít tết, còn có điểm tâm ngọt.
Lê Hân chưa từng ăn thứ này, cũng không biết dùng d.a.o nĩa như thế nào, cứ bắt chước dáng vẻ của Giang Nhu cầm lấy d.a.o nĩa.
Giang Nhu dùng muỗng nhỏ tinh xảo múc một miếng bánh ga tô nhỏ cho An An ở trong lòng ăn, An An ở địa phương xa lạ cực kỳ ngoan, nếu như đổi thành ở nhà, cô bé đã sớm không nhịn được lấy tay nắm lấy, nhưng bây giờ bé chỉ ngoan ngoãn ngồi ở trên đùi Giang Nhu, hai tay nhỏ đặt lên trên bàn, chơi món đồ chơi ếch xanh mà Giang Nhu mới mua cho cô bé.
Hai mẹ con: con một miếng, mẹ một miếng, ăn rất ngon lành.
Triệu Vân chú ý tới tay An An hơi đen, không nhịn được cười: "Một quãng thời gian không gặp, tay nhỏ của An An sao phơi đen thế?"
Giang Nhu cúi đầu liếc nhìn, bàn tay nhỏ đen thùi lùi, phần thịt rõ ràng, cũng không nhịn được nở nụ cười, "Khoảng thời gian trước em đi học không để ý tới con bé, đều là cha con bé mang theo, chị cũng biết, từ trước đến giờ đàn ông luôn sơ ý bất cẩn, em bảo anh ấy nhớ đội mũ chống nắng cho An An, anh ấy thật sự chỉ đội mũ, bàn tay này đã nuôi trắng lại một chút rồi đấy, mấy ngày trước mới thực sự là đen, là loại đen đến mức tỏa sáng."
Triệu Vân buồn cười ra tiếng, không nghĩ tới là nguyên nhân này.
Cô ấy ngẩng đầu nhìn Giang Nhu, Giang Nhu đang cúi đầu tỉ mỉ cầm khăn mùi xoa lau bơ bên mép cô bé, giữa lông mày đều là dịu dàng và cưng chiều.
Đây là người vừa nhìn đã biết sống rất tốt, thật không giống vẻ ngoài của cô bé.
Cô ấy im lặng một hồi, sau đó mở miệng, "Là như vầy, chị nghe lão Thường nói hình như sang năm Lê Tiêu không làm nữa, chuyện gì thế? Không phải đang làm sao?"
Giang Nhu vừa nghe, lập tức biết bữa cơm này có nguyên do. Cô cũng không tiện nói cái gì cũng không biết, thuận miệng nói: "Hình như đúng là như vậy, Lê Tiêu từng nhắc với em, nói là công việc bất động sản đó không quá thích hợp với anh ấy, muốn đổi đường, em cũng không biết những việc đó, chuyện của anh ấy, anh ấy đều luôn tự mình làm chủ, em cảm thấy anh ấy hài lòng là quan trọng nhất."
"Trước đó anh ấy còn lo lắng rời khỏi giám đốc Thường sau này sẽ không sống được, ủy khuất em và An An, em mới nói với anh ấy bây giờ chúng ta đều con trẻ, không cần sợ đi sai, không có ai mà tùy tiện thành công, nếu anh đã chuẩn bị sẵn sàng đối mặt với khó khăn, vậy thì thử đi. Có lẽ cũng là vì lời này của em có tác dụng, anh ấy mới quyết định rời đi."
Đẩy tất cả trách nhiệm lên trên người mình.
Nói xong trên mặt mang theo áy náy nhìn về phía Triệu Vân, "Em cũng không có ý gì khác, con người anh ấy em rõ, có năng lực đó, nhưng trời sinh thích mạo hiểm, nhiều suy nghĩ, kiểu việc làm dần từng bước không thích hợp với anh ấy, cũng làm không dài, trừ phi làm chuyện anh ấy thích."
Triệu Vân gật gù, "Được, chị trở lại nói một tiếng với lão Thường, nói như thế nào, lão Thường cũng thật sự yêu thích nhân tài, chị nhìn ra được, sau khi Lê Tiêu đến bên cạnh anh ấy, anh ấy rõ ràng ung dung hơn nhiều, anh rể cũng thường xuyên khích lệ anh ấy nên anh ấy có hơi không nỡ thả người."
"Có điều chuyện của đàn ông cứ mặc đàn ông, không ảnh hưởng tình cảm của phụ nữ chúng ta, sau này chúng ta thường xuyên liên hệ, chị cảm thấy nói chuyện rất hợp ý với em."
Triệu Vân cảm thán ở trong lòng, Giang Nhu đẩy một nửa nguyên nhân lên trên người mình, nói mình khuyên nhủ đả động người, cũng không tổn thương tình cảm của Lê Tiêu và lão Thường, lại khiến cô ấy không tiện tiếp tục khuyên nhủ gì nữa, thực sự là thông minh.
Nếu Giang Nhu nói cái gì cũng không biết, cô ấy có lẽ còn cảm thấy dối trá, bây giờ đều thừa nhận tất cả, trái lại khiến người ta cảm thấy chân thành.
Giang Nhu nở nụ cười nhẹ, "Đương nhiên, em cũng rất thích trò chuyện với chị Triệu, có thể học được rất nhiều việc."
Triệu Vân nở nụ cười sang sảng, "Có thể học được cái gì? Chị chỉ có ăn cơm nhiều hơn em mấy năm thôi."
Nói qua chuyển qua Lê Hân ngồi ở bên cạnh Giang Nhu, "Đây là em gái em nhỉ? Dung mạo thật xinh đẹp."
Giang Nhu gật đầu, "Tình huống nhà em không tốt lắm, con bé theo em, năm nay học lớp chín rồi."
Sau đó cũng không che giấu, nói tình huống sơ qua một lần, có điều chỉ nói trong nhà trọng nam khinh nữ, ngoài ra không nhiều lời nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.