Chồng Tôi Là Đại Ca Giang Hồ Nguy Hiểm

Chương 233:




Lê Tiêu kết luận, "Việc này nghe anh, trong lòng anh có nắm chắc, lấy trước hai ngàn ra, năm nay chúng ta ăn tết ngon."
Nói rồi lấy ra hai ngàn đồng tiền đựng trong rương, "Em với An An đều mua hai bộ quần áo, ngày mai anh muốn ăn thịt kho tàu em làm."
Được thôi, anh tiền kiếm đương nhiên phải nghe anh.
Giang Nhu cũng không khách sáo, cầm tiền nhét vào trong túi áo bành-tô của mình, chuẩn bị ngày mai đi ra ngoài dạo phố.
Sáng sớm hôm sau, Giang Nhu với Lê Hân ôm An An đến cửa mua hàng tết, còn có sáu ngày là tết đến, bây giờ trên người Giang Nhu có tiền, cô cũng rất hào phóng mua, ngoại trừ các loại thịt, rau dưa, hải sản tươi, còn mua rất nhiều hoa quả, kẹo cùng với quần áo.
Trong đó vui vẻ nhất chính là An An, chuyện đầu tiên Giang Nhu đi tới chợ bán thức ăn chính là mua kẹo hồ lô cho cô bé, đi vài bước lại mua sách cho cô bé, cho nên cô bé cũng không ồn òi đòi xuống tự đi, con mắt nhìn chằm chằm kẹo hồ lô trên tay dì, Giang Nhu còn mua đồ chơi vịt nhỏ đáng yêu cho cô bé, cô bé cũng rất yêu thích, ôm chặt vào trong ngực.
Đi dạo hai ngày, mua đồ đến nổi trong nhà cũng không chứa nổi.
Ngày 25 là ngày cuối cùng Lê Tiêu đi làm, có nghĩa bọn họ cũng có nhà, Giang Nhu mong đợi ngày này, nào biết buổi chiều khi Lê Tiêu trở về sắc mặt cũng không tốt lắm.
Chu Kiến đi cùng với anh, trên mặt cũng không có một nụ cười.
Giang Nhu kỳ quái hỏi:"Làm sao vậy?"
Tưởng rằng nhà ở bị hẫng đi, vội an ủi: "Không có chuyện gì, không phải là một căn nhà thôi sao, sau này chúng ta từ từ kiếm là được rồi, dĩa bánh từ trên trời rơi xuống cũng chưa chắc là chuyện tốt."
Lê Tiêu nhìn cô một cái, trầm mặc móc giấy tờ bất động sản từ trong n.g.ự.c ra, đặt trên bàn, "Không phải chuyện nhà cửa."
Giang Nhu nghi hoặc cầm lấy giấy tờ bất động sản, trên đó viết tên của anh và cô.
Lại khó hiểu, không phải nhà, vậy còn có cái gì?
Cuối cùng vẫn là Chu Kiến nhịn không được cả giận nói: "Là quán ăn sáng xảy ra vấn đề, chủ quán nói là bán nơi đó cho em họ anh ta, cũng không nói với chúng tôi, nếu anh ta nói một tiếng với chúng tôi, cho dù chúng tôi bỏ ra thêm ít nữa cũng được, vậy mà ngày hôm nay mới nói, còn bảo chúng tôi dọn ra trước cuối năm, sang năm người ta cũng muốn mở cửa tiệm, chính là thấy chúng tôi bán buôn tốt nên không chịu nổi."
"Tiệm ăn vặt bên cạnh mới vừa khai trương, nhà dưới ai biết bán cái gì? Lỡ như người ta không mở ổ bán, chuyện làm ăn cũng chịu ảnh hưởng, quăng hết một vạn tệ vào đó rồi."
Chu Kiến chỉ cần nghĩ đến chuyện này là tức giận, không dễ gì tất cả mới đều đi vào quỹ đạo, lại xảy ra vấn đề.
Lê Tiêu ngồi ở trên ghế muốn hút thuốc, nhưng móc điếu thuốc từ trong túi ra lại không đốt, chỉ đặt ở giữa ngón tay, An An trượt xuống từ trên đùi Giang Nhu, chuyển tới cầm điếu thuốc, hiếu kỳ cầm chơi.
Giang Nhu nhìn thấy, cướp điếu thuốc từ trên tay cô bé đặt lên bàn. Lê Tiêu trầm mặc một hồi lâu, sau đó nói với Chu Kiến: "Chú về nhà trước đi, nhớ thanh toán lương của Tào Vượng, có chuyện gì chúng ta sang năm hãy nói."
"Anh?" Chu Kiến do dự nhìn anh.
Lê Tiêu đứng dậy vỗ bả vai anh ta, "Năm mới vẫn phải đón, chuyện nhà cửa của chú anh nói với Thường Dũng rồi, sẽ không có vấn đề gì, qua mấy ngày anh đi lấy giấy tờ bất động sản giúp chú, đầu năm lúc tới nhớ đem sổ hộ khẩu, anh lại để ở dưới tên chú."
Chu Kiến buồn bực xoa đầu, "Anh, anh cũng đừng quá khó chịu."
"Ừ."
Giang Nhu vội vàng đứng dậy lấy ra món quà hai ngày nay mình mua cho nhà họ Chu và nhà họ Vương, sau đó giao cho Chu Kiến, chỉ vào một cái túi lớn phình to nói: "Đây là cho vợ cậu và thím."
Lại chỉ vào một cái khác nói: "Đây là của gia đình thím Vương."
Chu Kiến ôm lên, "Cảm ơn chị dâu."
Giang Nhu lắc đầu một cái, "Trên đường về chậm một chút."
"Vâng."
Đợi người đi rồi, Giang Nhu do dự nhìn về phía Lê Tiêu, "Có muốn đi nói một tiếng với Thường Dũng hay không, để anh ta giúp."
Không phải nói chủ thuê của quán ăn sáng là bạn của Thường Dũng sao? Lẽ ra có thể chen mồm vào được.
Lê Tiêu trực tiếp cười lạnh thành tiếng, "Tìm anh ta cũng bị chế giễu, em cho rằng anh ta không biết việc này à?"
"…"
"Anh ta đang ra oai với ông đây."
Giang Nhu hiểu ngay, biết trong này còn có công sức của Thường Dũng, hết sức tức giận, "Loại người gì vậy? Khi đó không phải anh đã cứu anh ta sao?"
"Anh ta đã dùng nhà trả sạch. Đây chính là làm ăn, nào có bạn bè vĩnh viễn, khi lợi ích nhất trí là bạn, khi không nhất trí, phải bỏ đá xuống giếng nhiều hơn."
Lê Tiêu cầm điếu thuốc trên bàn, "Anh đi ra ngoài hút điếu thuốc."
Giang Nhu nhìn bóng lưng của anh, không nói gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.