Chồng Tôi Là Đại Ca Giang Hồ Nguy Hiểm

Chương 238:




Người phụ nữ đứng bên cạnh Thường Dũng di chuyển ánh mắt trên người Lê Tiêu, sau đó cười gật đầu, lời này của Lê Tiêu khiến cô ta nghe rất hưởng thụ, cả người cũng tự tin một chút.
Giang Nhu vì Lê Tiêu không thể làm gì khác hơn là cố gắng nặn ra nụ cười, chỉ có điều sau khi Thường Dũng dẫn người rời đi, lập tức nghiến răng nghiến lợi nhỏ giọng mắng một câu, "Buồn nôn."
Lê Tiêu nghe xong buồn cười, phát hiện cô mắng người hình như chỉ có thể mắng hai chữ này.
Lê Tiêu dẫn cô đi vào, hai người đi tới trước quầy triển lãm của mình, trên quầy dài hai mét ngoại trừ đặt đủ loại quả khô, khô thịt heo, còn có mấy món đồ ăn vặt khác, có bánh ga tô, cơm cháy, cổ vịt…
Mỗi cái đều đóng gói rất đẹp.
Phía sau quầy có ba nhân viên mặc tay trang đứng đó, hai nam một nữ, trong đó một nam một nữ trẻ tuổi đều có ngoại hình vô cùng đẹp, dáng người cao ráo, khuôn mặt đẹp đẽ, đây là sinh viên đại học Lê Tiêu cố ý dùng giá cao mời tới, một ngày 500.
Vì lẽ đó hai người vô cùng ra sức, đọc bản thảo làu làu.
Ba người nhìn thấy Lê Tiêu, vội kêu một tiếng, "Ông chủ, bà chủ."
Giang Nhu bị gọi có hơi xấu hổ, ngược lại vẻ mặt Lê Tiêu thản nhiên, gọi người phụ trách hơi thấp đứng bên cạnh ra, hỏi: "Mọi chuyện thu xếp thế nào rồi?"
Người phụ trách vội nói: "Đều sắp xếp xong xuôi, tôi đã dặn dò hai người bọn họ, chờ lát nữa người lại đây chụp hình, nhớ cười thật vui vẻ, còn tìm bảy, tám người đến lúc đó sẽ làm bộ sang đây xem sản phẩm."
Lê Tiêu gật gù, "Không có ai đến đầu tư cũng không sao, chờ những người kia chụp hình xong, cậu lấy một phần lại đây, tôi có chỗ dùng."
"Được."
Lê Tiêu liếc mắt nhìn quầy hàng, thấy không có vấn đề gì lại dẫn Giang Nhu đi dạo nơi khác, Giang Nhu phát hiện đồ ăn bên này hầu như không có ai đến xem.
Không nhịn được hỏi: "Làm sao anh biết không có ai đến đầu tư?" Lê Tiêu nhìn chung quanh, nghe nói như thế, nói thẳng: "Buổi triển lãm này mở cho các thương nhân nước ngoài, những người nước ngoài đó chỉ thích đồ thủ công mỹ nghệ của quốc gia chúng ta, những thứ đó đưa tới nước ngoài có thể bán lại mấy lần, đồ ăn thì không được, bọn họ cảm thấy không vệ sinh."
Khi nói điều này giọng điệu của anh rất bình tĩnh, thấy Giang Nhu trầm mặc, lại nói: "Cũng không có gì phải tức giận, quốc gia chúng ta là nước lớn đông dân, phát triển là chuyện sớm muộn, kiểu ấn tượng cứng nhắc sẵn có này cần thời gian để thay đổi, bây giờ chúng ta chỉ cần làm tốt việc của mình là được."
Giang Nhu rất bất ngờ nghiêng đầu nhìn anh, "Không nghĩ tới anh nhìn vấn đề rất sâu sắc."
Lê Tiêu tỏ vẻ không có gì, "Có sao? Đây không phải chuyện rất rõ ràng à?"
Rõ ràng sao?
Cũng không phải, vào lúc này, rất nhiều người trong nước còn rơi vào trong sự tự ti khi Trung Quốc và Phương Tây có khác biệt quá lớn, rất nhiều người không nhìn thấy điểm này, cảm thấy đồ gì của phương Tây cũng tốt hơn nước Hoa.
Giang Nhu từng nghe một cảnh sát hình sự lão làng nói, lúc nước Hoa mới vừa thực hiện chính sách cải cách mở cửa, nước M cũng đã dự đoán được tương lai nước Hoa sẽ là kẻ địch lớn nhất của bọn họ, lập ra một loạt chính sách chèn ép, nâng đỡ khắp quốc gia, văn hóa thâm nhập, truyền thông ác ý tuyên truyền… Thủ đoạn tầng tầng lớp lớp.
Giang Nhu đi theo Lê Tiêu vừa đi vừa xem, sau đó không cẩn thận lại va vào Thường Dũng, bây giờ Thường Dũng không rảnh quan tâm bọn họ, anh ta đang dẫn kẻ thứ ba trò chuyện với mấy người nước ngoài.
Khẩu ngữ của cô gái kia không tính rất tốt, dùng toàn văn viết, có vài phát âm còn không tiêu chuẩn.
Nhưng Thường Dũng lại cảm thấy rất có mặt mũi, tiếng nói chuyện cực kỳ lớn, giống như chỉ lo người chung quanh không nhìn thấy.
Giang Nhu bĩu môi, nói với Lê Tiêu: "Em nói tốt hơn cô ta."
Lê Tiêu trực tiếp dẫn cô rời đi, "Đừng quan tâm, bây giờ anh còn không muốn đắc tội Thường Dũng công khai, chúng ta coi như không nhìn thấy."
Nếu Thường Dũng muốn duy trì dáng vẻ anh em tốt cấp trên tốt, vậy anh sẽ phối hợp, việc này đối với anh chỉ có chỗ tốt, dựa vào quan hệ của Thường Dũng làm việc thuận lợi hơn rất nhiều, ngược lại nhiều nhất là Thường Dũng ở đằng sau thêm chút thủ đoạn, ở bên ngoài anh ta cũng không dám xằng bậy.
Nếu không bản thân anh ta cũng mất mặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.