Chồng Tôi Là Đại Ca Giang Hồ Nguy Hiểm

Chương 241:




Lê Tiêu thấy rất rõ ràng điểm ấy, vì lẽ đó anh không hề hối hận lúc trước lựa chọn Thường Dũng, lại chọn một lần nữa, anh vẫn sẽ chọn như vậy, ít nhất theo Thường Dũng, anh được cho không một căn nhà, còn kiếm không ít tiền.
"…"
Giang Nhu phát hiện, cô nhìn người không chính xác lắm.
Sau khi hai người rời khỏi triển lãm, đi ăn bữa hải sản lớn trước, Lê Tiêu ăn không quen mấy con tôm cua này, anh cảm thấy thịt kho tàu vẫn ăn thoải mái hơn, món này không chỉ phải lột vỏ, thịt còn ít, cũng không biết ăn cái quỷ gì.
Tuy rằng trong lòng oán giận vỏ khó lột, nhưng anh vẫn vừa ăn vừa chịu thương chịu khó lột cho Giang Nhu.
Cơm nước xong, hai người lại đến rạp chiếu phim, Giang Nhu chọn 《 Toy Story 》, bộ phim hoạt hình này rất nổi tiếng, chỉ có điều trước đây cô chưa từng xem, bây giờ thấy trong rạp chiếu phim có nên chọn.
Lê Tiêu nhìn thấy còn khó hiểu, "Đây là cho con nít xem mà?"
"Người lớn cũng có thể xem."
Sau đó sau khi hai người tiến vào phòng chiếu phim lập tức phát hiện cũng chỉ có người lớn dẫn trẻ con đến xem, có hai người bọn họ là người trưởng thành.
Sau khi Lê Tiêu ngồi xuống thì bắt đầu cười, "Lần sau vẫn nên dẫn An An tới, con bé chắc chắn rất thích."
Giang Nhu lườm anh một cái.
Xem cả buổi chiều, sau khi phim kết thúc đã hơn ba giờ, Giang Nhu vì trở lại dỗ dành con gái, ra cửa rạp chiếu phim còn cố ý mua hai cây kẹo hồ lô và bóng bay.
Cô nhóc ở nhà chờ trông mòn con mắt, nhìn thấy cha mẹ trở về, sốt ruột đỡ ghế muốn lại đó.
Giang Nhu vội vàng tiến lên ôm cô bé.
An An cực kỳ dễ dỗ, một cây kẹo hồ lô đã cười vang, ngồi ở trên đùi mẹ, một tay một quả bóng, Giang Nhu cầm kẹo hồ lô để cô bé l.i.ế.m phần đường phía trên.
Không cho ăn nhiều, cô bé l.i.ế.m một cái, Giang Nhu lại ăn một quả, rất nhanh đã ăn xong, cô nhóc ăn xong nhìn dì, phát hiện dì cũng ăn xong rồi.
Miệng chóp chép.
Ngày hôm sau chính là giao thừa.
Cả ngày hôm qua cũng không thấy cha mẹ, vì thế buổi tối An An vô cùng dính người cho tới rất muộn mới ngủ.
Sáng sớm một nhà ba người lại ngủ nướng đến chín giờ mới thức, Lê Hân đi ra ngoài mua bữa sáng về, cô ấy cực kỳ thích ăn cháo mỡ heo ở đây, việc làm ăn của quán này rất tốt, trời chưa sáng cô ấy đã đi xếp hàng, mua bốn phần xách về, cộng thêm bánh quẩy, bánh rán, bánh bao.
Ăn phần của mình xong, phần còn dư bỏ vào trong nồi hâm, sau đó bắt đầu quét tước vệ sinh. Cô nhóc tỉnh lại chuyện đầu tiên chính là gọi dì, ngày hôm qua dì chơi cả ngày với cô bé, lúc này tình cảm của hai người càng sâu.
Lê Tiêu mặc quần áo tử tế cho cô bé xong rồi thả ra ngoài, bản thân lại chui vào ổ chăn muốn tiếp tục ngủ một giấc, nào có biết mới vừa nằm xuống, cô nhóc ở bên ngoài dùng sức gõ cửa.
"…"
Giang Nhu cũng tỉnh, ngáp một cái, chậm rì rì thức dậy, "Thực sự là tổ tông mà."
Lê Tiêu nằm ngửa ở trên giường, nghe xong không nhịn được cười, cảm thấy cũng chỉ có An An có thể trị cô.
Thức dậy rửa mặt ăn sáng, rề qua rề lại đến mười giờ rưỡi, Giang Nhu mới bắt đầu chuẩn bị bữa ăn đêm giao thừa.
Năm nay ăn tết ở bên ngoài, Lê Tiêu cũng không cần đi dâng hương, ở nhà dán câu đối, sau đó bắt đầu làm trợ thủ cho Giang Nhu.
Căn nhà này rất cũ, nhà bếp không giống kiểu củi đất ở quê nhà, cũng không như gia đình khá giả dùng khí ga, mà là dùng bếp than.
Lê Hân phụ trách thái rau.
Lê Tiêu thì lại dẫn An An rửa rau ở sân.
Cô nhóc đâu có rửa rau, là đang vọc nước, tay nhỏ xé rau trong thau, cười hết sức hài lòng.
Lê Tiêu liếc nhìn nhà bếp, nhỏ giọng nói: "Đợi lát nữa mẹ con sẽ mắng con."
Cô bé nhìn anh một cái, lại nhìn cái thau một cái, tay còn đang ngâm trong thau, nhưng rõ ràng không có vô pháp vô thiên như vừa nãy.
Dường như cũng biết mình đã gây họa.
Sau một lát, cô bé đột nhiên đứng lên, bạch bạch bạch đi tới nhà bếp, ôm chặt lấy dì dựa vào trong lòng cô ấy.
Lê Hân còn không biết xảy ra chuyện gì, thấy tay nhỏ của cô bé lạnh lẽo, chà xát đưa tới bên lò, sưởi ấm bên bếp.
Sau đó lúc Lê Tiêu cầm rau đã rửa sạch vào nhà bếp, cô nhóc trực tiếp xoay m.ô.n.g về phía anh.
Vậy mà cha cô bé không khách sáo chút nào, nói thẳng với Giang Nhu nói: "Con gái em làm ra đó."
Giang Nhu nhìn rau lá nát bươm trong thay, trực tiếp vỗ cánh tay anh một cái, "Anh cũng không cảm thấy xấu hổ còn bảo con bé rửa rau."
Lê Tiêu biết ngay sẽ như vậy.
Buổi trưa ăn cơm xong, Lê Tiêu đi ra ngoài một chuyến, khi trở về ôm một cái TV.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.