Chồng Tôi Là Đại Ca Giang Hồ Nguy Hiểm

Chương 249:




Quãng thời gian trước, sau khi biết Lê Tiêu rời đi, anh rể anh ta còn mắng anh ta một trận, nói tầm nhìn của anh ta quá ngắn, lúc đó trong lòng anh ta còn không phục, sau đó cũng không lâu lắm anh ta phát hiện công việc lại trở nên vất vả lên, trợ lý mới cũng chẳng có một nửa bản lĩnh cỡ Lê Tiêu.
Khi Lê Tiêu còn giữ chức, hầu như hơn một nửa công việc của mình đều cho anh làm, gặp phải tình huống đột ngột phát sinh, anh thậm chí trực tiếp xử lý giúp mình, chờ sau khi biết thì cũng đã giải quyết xong, bình thường chỉ cần nắm chủ ý là được, làm việc vừa hài lòng vừa đơn giản, lại nhớ trước đây làm công nhân tạm thời trong nhà xưởng cũng thế, chỉ cần làm một bước chỉnh lý sản phẩm được, không cần quan tâm cái khác.
Nào giống bây giờ, chuyện lớn chuyện nhỏ đều phải nói với anh ta, mỗi ngày nghe đến mức đầu cũng to lên.
Lê Tiêu nghe xong buồn cười, cho dù vận may của mình tốt thì cũng chẳng tốt bằng anh ta, người trong giới tay trắng dựng nghiệp ai không ước ao có một chị gái tốt như Thường Dũng.
Nhà xưởng còn đang xây, Lê Tiêu nói với Giang Nhu trước tiên trang trí nhà mới, hỏi cô muốn trang trí kiểu gì.
Nói tới việc này, Giang Nhu lập tức có hứng thú, sách cũng không đọc, xuống giường lật tranh trang trí nhà mới mình đã sớm thiết kế xong, sau đó đưa tranh cho anh xem, ngồi ở bên cạnh giải thích cho anh nghe làm sao làm sao.
Nền nhà màu trắng, tất cả mặt tường đều sơn thành màu trắng sữa, chính là loại màu trắng hệ màu ấm, không làm bất kỳ hoa văn phức tạp, tạo thêm cái tủ, tủ cũng là màu trắng… Tất cả những cái này cô đều vẽ ra, nhỏ từ phòng vệ sinh, lớn đến phòng ngủ phải thiết kế như thế nào, tất cả đều có. . 𝙉hanh 𝘮à không có quảng cáo, chờ gì tì𝘮 nga𝓎 ﹛ 𝘛rU𝘮𝘛ru𝓎 𝚎n﹒vn ﹜
Lê Tiêu nhìn rồi cau mày, "Sao tất cả đều là màu trắng vậy? Vừa nhìn vào đã thấy nghèo."
"Nghèo chỗ nào? Tủ màu trắng cố gắng làm bằng vật liệu tốt một chút, cũng hiện ra cảm giác rất xa hoa, chờ sau này mua đồ gia dụng là được, cũng không phải tất cả đều là màu trắng."
Nói xong không nhịn được chê bai, "Em biết anh chắc chắn thích cách trang trí trong nhà Thường Dũng, kiểu hoàng gia Châu Âu cũng không phải kiểu Châu Âu như vậy, màu sắc sáng mù mắt người ta, nhìn không ra ngô ra khoai."
Lê Tiêu nghe thế nở nụ cười, "Được rồi."
Ngược lại anh cảm thấy kiểu trang trí này cũng không tốt hơn chỗ nào. Giang Nhu còn rất nhiệt tình vẽ nhà cho Chu Kiến, ngày hôm sau Lê Tiêu nói với Chu Kiến, Chu Kiến không hề liếc mắt nhìn đã nói, ở trong lòng anh ta, có mười ngàn tín phục đối với Giang Nhu, dù muốn hay không thì cũng muốn giống với nhà bọn họ.
Lê Tiêu cười cười không nói lời nào.
Khi trang trí nhà mới, chiều nào tan học Giang Nhu cũng phải vòng qua xem một chút, thường sẽ đụng phải Đổng Minh Minh, thường xuyên qua lại thế nên quen thuộc với cô ấy.
Đổng Minh Minh còn hỏi cô sao không thấy đứa nhỏ.
Giang Nhu cười nói: "An An ở chỗ cha con bé, bây giờ tớ đi học, ban ngày đều là cha con bé trông, gần đây trang trí nhà mới, tớ sợ trang trí không đẹp nên sau khi tan học tiện đường tới nhìn một chút."
Đổng Minh Minh nghe xong cười, "Khi còn bé cũng là cha tớ trông tớ nhiều, cha đối xử với tớ cực kỳ tốt, mỗi ngày chở tớ mua đồ ăn."
Khi nói tới cha cô ấy, trên mặt tràn đầy hạnh phúc, không hề có một chút thất vọng và tức giận.
Giang Nhu nhìn dáng vẻ cô ấy vui vẻ, trong lòng có chút khó hiểu. Suy nghĩ một chút, không nhịn được bổ sung một câu, "Tớ với chồng tớ chỉ định có một đứa nhỏ là con bé, sợ thêm đứa khác phải chia sự cưng chiều với con bé."
Đổng Minh Minh khó hiểu sao Giang Nhu đột nhiên nói một câu như vậy, nhưng vẫn nói: "Một đứa bé tốt vô cùng, nhà tớ cũng chỉ có một mình tớ, cha mẹ tớ vô cùng cưng chiều tớ, cha tớ thấy tớ học Trung y, còn lo lắng sau này gia sản không có ai kế thừa, gần đây luôn muốn bắt tớ xem mắt với người ta, tớ cũng sắp phiền c.h.ế.t rồi."
Có điều khi nói tới điều này, trên mặt cũng không có quá nhiều bài xích và tức giận.
Giang Nhu nhìn Đổng Minh Minh hơi bất đắc dĩ, trầm mặc một hồi. Cô vẫn tưởng tình huống nhà cô ấy giống nhà Thường Dũng, cô ấy và mẹ cô ấy mẹ biết cha cô ấy ở bên ngoài xằng bậy, mở một con mắt nhắm một con mắt với hành vi của cha mình, dù sao cũng là người một nhà, làm sao có thể không phát hiện gì chứ?
Nhưng bây giờ nhìn lại, cô ấy và mẹ cô ấy cũng không giống như biết chuyện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.