Chồng Tôi Là Đại Ca Giang Hồ Nguy Hiểm

Chương 260:




Lê Tiêu kín đáo đưa Chu Cường cho Tào Vượng, phụ trách tiến độ xây dựng nhà xưởng, những chuyện khác Chu Cường không làm được, chỉ cái này là đơn giản.
Lúc đưa người tới trước mặt Tào Vương, Chu Cường rất láu lỉnh nói đều là người mình, không cần khách sáo với anh ta.
Những người Tào Vượng từng gặp không tinh ranh ninh bợ giống như anh ta, Tào Vượng là người thành thật, hoàn toàn không nghe hiểu một tầng ý tứ của anh ta, ngược lại không có coi anh ta là người ngoài, sắp xếp anh ta theo mình.
Tuy rằng Tào Vượng phụ trách đi theo xây dựng nhà xưởng, nhưng anh ta cảm thấy tiền này không thể lấy không, dù cho bị thương một cái tay cũng phải kiên trì cùng làm việc giống các công nhân, hỗ trợ vác gạch, hỗ trợ cầm công cụ, từ sớm đến tối đều ở trên công trường.
Chu Cường theo anh ta, cũng chỉ có thể cắn răng cùng làm.
Tào Vượng là người của Lê Tiêu, trông còn rất được coi trọng, anh ta dù không muốn nhưng nghĩ mình cũng không thể đứng ở một bên nhìn.
Việc này muốn oán hận cũng không được, bởi vì Tào Vượng làm còn ra sức hơn anh ta.
Mấy ngày ngắn ngủi anh ta đã đen nhẻm, gầy gò.
Sáng thứ sáu, Giang Nhu đứng trước gương chải tóc, bảo Lê Tiêu kêu Chu Cường ngày mai tới nhà ăn cơm.
Lê Tiêu ôm con đứng ở phía sau xem.
Nghe nói như thế, nhíu mày, "Ở bên ngoài ăn là được rồi."
Giang Nhu cũng không quay đầu lại, "Em là vì ai?"
Đến quán cơm nhỏ ăn, chắc chắn trong lòng Chu Cường cho rằng không coi anh ta là người quan trọng, đi nhà hàng lớn ăn lại quá đắt, vẫn là tới nhà tiện hơn.
Lê Tiêu nở nụ cười, biết là vì anh.
Anh tiến lên, cúi đầu hôn một cái ở trên mặt cô.
Giang Nhu cũng cười, đẩy anh ra, "Anh có biết phiền hay không?"
Thật vất vả mới sắp chải tóc xong, bây giờ lại rối tung.
Lê Tiêu không nhúc nhích, ôm con đứng ở bên cạnh tiếp tục xem.
Cô nhóc đang ôm bình sữa b.ú sữa, nhìn mẹ, lại quay đầu nhìn cha, sau đó sữa cũng không uống, trực tiếp cầm lấy bình sữa đánh cha.
Bình sữa đánh tới cằm Lê Tiêu, đau đến mức anh khẽ "Hít" một tiếng, Lê Tiêu tức giận cúi đầu nhìn cô bé.
Nào có biết cô nhóc không sợ chút nào, còn nghiêng đầu liếc mắt nhìn anh, biểu cảm vô cùng hung dữ, dáng vẻ "Cha còn dám bắt nạt mẹ".
Cô nhóc cũng không hiểu, ngược lại chỉ cần mỗi lần Giang Nhu đánh Lê Tiêu, ở trong lòng cô bé chính là mẹ bị bắt nạt. Giang Nhu từ trong gương nhìn thấy, bị điệu bộ của An An chọc phát cười.
——
Tối thứ sáu, Giang Nhu làm một bàn cơm lớn, Chu Kiến cũng tới.
Lần này Chu Cường không có nói nhiều như lúc mới tới, chỉ lo vùi đầu ăn.
Chu Kiến ở bên cạnh không nhìn nổi, không nhịn được nói: "Ăn ít một chút, đồ ăn đều bị mày ăn sạch."
Chu Cường ngẩng đầu than mệt, "Tao làm cả một ngày, quá đói rồi."
Chu Kiến trợn trắng mắt, "Ai không mệt? Lúc trước vừa tới đây, đại ca còn làm hai công việc đấy, ban ngày đi làm, buổi tối bán quán vỉa hè đến nửa đêm, theo người ta uống rượu uống tới nhập viện còn không có kêu mệt…"
Cái chân phía dưới đột nhiên bị đạp một cái.
Chu Kiến nói một hồi, biết mình nói lời không nên nói, chột dạ nhìn về phía Giang Nhu ở đối diện.
Giang Nhu mím môi, nhìn về phía Lê Tiêu.
Lê Tiêu lúng túng, nhỏ giọng nói: "Đều tốt rồi."
Chờ tiễn người đi, Lê Tiêu vừa thu dọn chén đũa vừa xin thề với Giang Nhu, "Thật sự ổn rồi, lần đó là bất ngờ, loại người bàn bạc hợp tác hay uống rượu, không uống thì nổi giận, anh cũng hết cách rồi, chỉ có thể nhắm mắt, sau đó kiểu liên hoan như vậy anh có thể từ chối thì từ chối, bây giờ ít uống rượu rồi."
Giang Nhu không tin, "Buổi sáng ngày mai sắp xếp thời gian, em đi bệnh viện làm kiểm tra với anh."
"Không cần." Lê Tiêu không hề nghĩ ngợi đã nói, cảm thấy mình không bị bệnh.
Giang Nhu không nói lời nào, cứ như vậy mà nhìn anh.
Lê Tiêu chỉ sợ dáng vẻ này của cô, lập tức chịu thua, "Được rồi, đi bệnh viện."
Sáng sớm ngày thứ hai, Giang Nhu cùng Lê Tiêu ôm đứa nhỏ đi bệnh viện.
Sáng sớm cô nhóc biết phải đi bệnh viện, còn nằm ở trên giường giả bộ ngủ, Giang Nhu gọi thế nào cũng không tỉnh, đẩy cô bé, cô bé còn chổng m.ô.n.g ngủ, cuối cùng vẫn là Lê Tiêu tức giận nói một câu, "Là cha tiêm cũng không phải con tiêm, con sợ cái gì?"
Vừa nghe thấy lời ấy, An An mở con mắt, ngẩng cái đầu nhỏ rối tung lên.
Giang Nhu dở khóc dở cười, xoa tóc rối trên đầu cô bé, "Thật là một đứa bé lanh lợi."
Con mắt cô nhóc còn sáng lấp lánh nhìn Lê Tiêu, "Cha tiêm."
Lê Tiêu tức tới nở nụ cười, "Đồ không có lương tâm."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.