Chồng Tôi Là Đại Ca Giang Hồ Nguy Hiểm

Chương 304:




Tào Vượng nghe xong cau mày, "Tôi không gửi tiền cho cô lúc nào? Mỗi tháng tôi đều gửi lương về."
Vợ Tào Vượng quay đầu qua, "Anh chỉ gửi cho mẹ, chứ tôi không có."
Giọng điệu Tào Vượng không tốt, "Cái gì gọi là chỉ gửi cho mẹ? Không phải đều là người một nhà sao? Cô nhanh đi về đi, chẳng lẽ mẹ còn bạc đãi cháu trai ruột?" . Tì𝗆‎ đọc‎ thê𝗆‎ tại‎ ==‎ T‎ 𝐫U𝗆T𝐫u𝘺ện﹒Vn‎ ==
Nước mắt của vợ Tào Vượng lăn một vòng, âm thanh cũng lớn lên, "Mẹ cũng không phải chỉ có hai đứa cháu là thằng cả thằng hai, bà ấy còn có đứa cháu khác, bà ấy còn xây nhà cho chú út, mỗi ngày bọn họ ăn thịt, tôi với đứa nhỏ còn chẳng húp được ngụm canh…"
"Anh em ruột giúp đỡ lẫn nhau thì làm sao? Chỉ có cô mưu mô, em trai tôi cũng lớn, xây nhà cưới vợ, mẹ chắc chắn sẽ không đưa hết tiền, tôi cũng có hai đứa nhỏ."
Vợ Tào Vượng nghe xong, tức giận đến cả người run lun.
Mặc kệ cô ta nói thế nào, Tào Vượng đều hướng về mẹ và anh em của anh ta.
Mắt thấy hai người sắp cãi nhau, Giang Nhu ở dưới bàn lén bấm đùi Lê Tiêu.
Lê Tiêu đang nghe gây cấn, bị bấm đến nhe răng, không thể làm gì khác hơn là đứng lên, kéo Tào Vượng về phía sau, "Anh sao thế? Bình thường làm việc rất có chừng mực, chuyện ở nhà sao hồ đồ thế? Anh nhìn hai đứa nhỏ của mình đi, đã đói bụng đến mức sắp gầy thành dạng gì? Tôi nhớ con trai anh lớn hơn An An nhà tôi? Sao trông còn không cao bằng An An nhà tôi thế?"
"Em em ruột giúp đỡ lẫn nhau là phải, nhưng không thể thiệt thòi gia đình của mình, anh không chỉ là con, mà là anh, còn là chủ gia đình, là cha, anh phải nhận trách nhiệm nuôi gia đình, anh em nhà anh không có anh cuộc sống cũng chẳng bị ảnh hưởng, nhưng hai đứa nhỏ của anh không có anh thì sống thế nào? Nếu tôi là vợ anh, tôi cũng tức giận."
Tào Vượng không nghe lọt lời vợ, nhưng vẫn nghe Lê Tiêu, nhìn lại hai đứa bé gầy thành da bọc xương dạng, quả thật có chút đau lòng, mím môi, nói với Lê Tiêu: "Ông chủ, mọi người tiếp tục ăn, tôi dẫn bọn họ về nhà xưởng."
"Không cần, ngồi xuống cùng ăn đi."
Lê Tiêu gọi nhân viên phục vụ lấy thêm một đôi đũa với chén lại đây.
Cơm nước xong, Lê Tiêu lái xe đưa bọn họ về nhà xưởng, lúc xuống xe tách ra, Lê Tiêu còn nói với anh ta: "Có chuyện tử từ nói, đó là vợ anh chứ không phải kẻ địch."
Tào Vượng gật đầu, "Được."
"Nhà xưởng chúng ta còn thiếu người, nếu thực sự không được, bảo cô ấy ở lại đây đi."
Tào Vượng cảm kích liếc nhìn Lê Tiêu, "Cám ơn ông chủ." Lê Tiêu vỗ bả vai anh ta, dẫn Giang Nhu rời đi.
Đi xa rồi, Giang Nhu không nhịn được nói: "Trước đây em thấy Tào Vượng rất tốt, sao lại có bộ dạng này? Mẹ của anh ta vừa nhìn đã thấy không phải thứ tốt, đã lấy tiền của anh ta xây nhà cho em trai, anh ta còn trách vợ anh ta, thực sự là ngu hiếu."
Giọng điệu Lê Tiêu bình bình nói: "Bình thường, ở trong mắt anh ta, anh và mẹ với em trai anh ta mới là người một nhà, thành thật thì quả thật thành thật, không có tâm địa gian giảo, nhưng khá ngu xuẩn."
Giang Nhu lắc đầu một cái, "Vợ anh ta nhịn cũng giỏi, đổi lại là em, vừa nãy nhìn thấy người tuyệt đối sẽ tát một cái."
Cô ở bên cạnh nhìn thấy thôi cũng giận đến muốn chết.
Lê Tiêu nghe vậy nở nụ cười, nghĩ đến lúc trước nghe thím Vương nói, lúc Lâm Mỹ Như tìm đến cửa bị cô chửi đến phải ảo não chạy biến.
Bình thường cô biểu hiện quá dịu dàng, anh cũng sắp quên tính tình cô không nhỏ chút nào.
Nghĩ thầm, rất tốt, anh lại thích người có tính tình lớn.
——
Thời gian trôi qua rất nhanh, một cái chớp mắt đã đến lúc An An đi mẫu giáo.
Ngày đầu tiên đi mẫu giáo, Giang Nhu và Lê Tiều đều đi cùng, tối hôm qua còn đồng ý, vậy mà đến cửa trường học cô nhóc lại không chịu.
Ở cửa trường mẫu giáo, tiếng khóc của những bạn nhỏ chấn động đất trời, An An sợ sệt nhìn tất cả những thứ này, bám trên người Giang Nhu không muốn xuống. Giang Nhu ngồi xổm dụ dỗ cô bé, "Tối hôm qua chúng ta đã bàn rồi."
Cô nhóc bám trong lòng cô, mang theo tiếng khóc nức nở nói: "Không muốn."
Cô bé còn đưa tay đẩy Lê Tiêu về phía trường mẫu giáo, "Cha đi đi."
Lê Tiêu không quá nóng lòng với việc đi học, thấy con gái sợ sệt như vậy, không nhịn được nói: "Nếu không thì…"
Giang Nhu ngẩng đầu lên trừng anh.
Lê Tiêu lập tức không nói nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.