Chồng Tôi Là Đại Ca Giang Hồ Nguy Hiểm

Chương 308:




Giang Nhu cũng không che giấu, nói thẳng: "Còn không phải do Đổng Minh Minh, tổ trọng án của bạn trai cô ấy năm nay tuyển thêm hai người mới, một người trong đó là nữ ngoại hình khá được, mặc dù không đẹp bằng cô ấy nhưng cô ấy cứ có cảm giác nguy hiểm, gần đây đang lựa chọn nam thanh niên có chất lượng tốt giới thiệu đối tượng cho người ta, như vậy không chỉ có thể hóa giải nguy cơ, còn có thể có thêm một thám tử giúp cô ấy giám sát bạn trai."
"…"
Lê Tiêu nghe xong cau mày, "Nói lung tung cái gì đó."
Giang Nhu không vui, "Lung tung ở đâu? Em cảm thấy ý tưởng này tốt vô cùng, tất cả mọi người không chịu thiệt."
Anh căn bản không biết đời sau nam nữ tìm người yêu khó cỡ nào, lúc đi học người lớn thầy cô cấm yêu sớm, sau khi lên đại học sau yêu nhau tốt nghiệp lại chia tay, đợi đi việc lại phát hiện tất cả mọi người rất thực tế, bàn chuyện nhà cửa bàn chuyện lương lậu, ngược lại lúc trước sau khi cô đi làm mẹ cô đã hỏi tại sao lúc đi học không quen một người?
"Em nhớ tuổi Phó Phi không lớn lắm, vẻ ngoài cũng cũng không tệ, đúng rồi, con người anh ta thế nào? Có thích chơi bời không?"
Lê Tiêu không lên tiếng, cảm thấy việc này vô căn cứ.
Giang Nhu tức giận đẩy anh một cái, "Hỏi anh đó?"
Lê Tiêu không thể làm gì khác hơn là nói: "Vẫn được, con người khá yêu tiền, cũng có chút khôn khéo, ngoài ra cũng vẫn tốt, đi theo bên cạnh Thường Dũng không nhiễm phải thói hư tật xấu gì, cha anh ta lúc còn trẻ rơi xuống nước cứu người nên qua đời, sau này mẹ tái giá, là ông nội nuôi lớn anh ta."
Giang Nhu gật gù, "Vậy còn được, có bạn gái chưa?"
Lê Tiêu: "Không có, anh ta không yên lòng với phụ nữ, cha anh ta c.h.ế.t không tới hai tháng, mẹ của anh ta đã tái giá, anh ta chỉ muốn kiếm tiền."
Nghiêng đầu qua nhìn cô, "Em sẽ không thật sự giới thiệu cho người ta chứ? Cũng không sợ cuối cùng sống với nhau không tốt người ta hận em à?"
"Cái này có gì phải hận?"
Giang Nhu không nói gì nhìn anh, "Cũng không phải em ép bọn họ kết hôn, chỉ giới thiệu bọn họ quen nhau thôi, nếu như bọn họ cảm thấy thích hợp có thể tiếp tục ở chung, không thích hợp cũng chỉ là ăn bữa cơm mà thôi."
Cảm thấy anh quá tưởng thật rồi.
Lê Tiêu nhìn dáng vẻ không có chuyện gì của Giang Nhu, trong lòng rất cảm thấy khó chịu, "Ồ, em còn biết rất nhiều."
Giang Nhu mới không thèm để ý anh, chỉ nói: "Thứ hai em đi hỏi Đổng Minh Minh tình huống của nhà gái thử, nếu anh có rảnh, cũng nhắc với Phó Phi, cũng không phải tất cả phụ nữ đều xấu, người ta là cảnh sát đấy."
Lê Tiêu gật đầu, "Được thôi." Ngày hôm sau, Giang Nhu bèn ôm An An đi tới bệnh viện đa khoa số sáu.
Giang Nhu mua hoa quả và bánh ngọt ở cổng bệnh viện, sau đó nắm tay An An tiến vào cửa lớn của bệnh viện.
Bây giờ An An thích tự đi.
Bệnh viện đa khoa số sáu là bệnh viện tư nhân, bệnh nhân VIP ở một tòa lầu phía sau phòng tiếp nhận bệnh nhân nội trú. Sau khi Giang Nhu dẫn An An đi tới thì phát hiện cả tầng của tòa nhà này chỉ hai phòng bệnh.
Giang Nhu tiến lên gõ cửa, bên trong rất nhanh truyền đến tiếng của Triệu Vân, "Mời vào."
Giang Nhu mở cửa đi vào, Triệu Vân đang ngồi ở trên giường bệnh xem ti vi, căn phòng rất lớn, trong tay cô ấy bưng cái dĩa đang ăn trái cây, trên bàn uống trà gần cửa sổ, cô gái nhỏ Thường Nhạc nằm úp sấp làm bài tập, con gái lớn thì làm đồ ăn trong nhà bếp ở sau cửa kính.
Phòng bệnh này bố trí rất đẹp, giống như nhà, một bên khác còn có mấy căn phòng.
Triệu Vân nhìn thấy Giang Nhu, không nhịn được sững sờ, lập tức cười nói: "Sao em lại tới đây? Mau tới đây ngồi."
Giang Nhu cười nói: "Em nghe em gái nói Lôi Lôi đã một tháng không đến trường, em cũng có chút lo lắng cho chị, bảo chồng em hỏi thăm tình huống của chị, biết chị luôn nằm viện, muốn tới thăm một chút, chị không sao chứ?"
Trên mặt Triệu Vân có chút cảm động, thả cái đĩa trong tay xuống, ngồi thẳng lên, "Có thể có chuyện gì? Như thế đó, mau tới đây ngồi."
Sau đó nói với An An trong lòng Giang Nhu: "An An, còn nhận ra thím hay không."
An An ngoan ngoãn gọi một tiếng "Thím".
Thường Nhạc nằm nhoài trên bàn trà làm bài tập nhìn thấy An An, ném bút cười chạy tới, "An An ――"
An An cũng vặn người đi xuống khỏi người Giang Nhu, muốn tìm chị chơi.
Giang Nhu đặt hoa quả bánh ngọt trong tay xuống, sau đó thả cô bé xuống đất.
Triệu Vân nói với Thường Lôi trong phòng bếp: "Lôi Lôi, ép hai ly nước chanh lại đây."
Giang Nhu khách sáo nói: "Không cần phiền phức như vậy, hai ly nước là được."
Triệu Vân vung tay, "Đừng khách sáo với chị, ngoại trừ cha chị với anh cả, em là người đầu tiên đến thăm chị."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.