Chồng Tôi Là Đại Ca Giang Hồ Nguy Hiểm

Chương 309:




Từ khi Thường Dũng phát đạt, cũng ít liên lạc với bạn bè trước đây, hoặc là bị người xa cách, hoặc chính là bò lên muốn mượn tiền, những người sau cô ấy cũng không muốn phản ứng.
Tuy rằng Lê Tiêu và Thường Dũng đã tách ra, nhưng cô ấy vẫn rất yêu thích hai người này, nhìn thấy Giang Nhu sang đây thăm mình, trong lòng có chút vui vẻ.
Giang Nhu bèn ngồi lên ghế bên cạnh, nhìn thấy trên ghế để sách tiếng Anh và sách giáo khoa chữ phồn thể, trong lòng cảm thấy hơi quái lạ.
Triệu Vân cũng nhìn thấy, "Sách để ở đây là được."
Vỗ cái tủ bên cạnh giường bệnh.
Giang Nhu nghe theo, sau khi ngồi xuống Triệu Vân hỏi tình huống gần đây của cô. Giang Nhu lựa lời nói, nói mình học tập khá căng thẳng, nói An An đi học mẫu giáo, còn nói gần đây Lê Tiêu càng ngày càng bận rộn cả người gầy đi.
Sau khi Triệu Vân nghe xong phát ra một tiếng cảm khái, hâm mộ nói: "Thật tốt."
"Cha với anh của chị mắng chị đáng đời, nói ban đầu nếu như chị nghe lời, chuyện cũng không nát như bây. Nói lời thật lòng, chị thật sự hối hận, không nghĩ tới anh ta độc ác như vậy."
Giang Nhu không biết nên nói cái gì, không thể làm gì khác hơn là an ủi cô ấy nghĩ thoáng một chút.
Ở trong phòng bệnh ngồi một lúc, Giang Nhu thấy Triệu Vân cũng còn tốt, bèn dẫn An An rời đi.
Buổi tối Lê Tiêu trở về còn hỏi cô ấy thế nào?
Giang Nhu nói chuyện ban ngày nhìn thấy, "Em thấy khí sắc cô ấy cũng không tệ lắm, sẽ không có chuyện gì lớn."
Lê Tiêu gật đầu.
Thứ hai đi học, lúc Giang Nhu và Đổng Minh Minh ăn cơm trưa, hỏi cô ấy có tìm được nam thanh niên nào tốt hay không.
Đổng Minh Minh cũng rất phiền, "Không tìm được, cậu cũng không nhìn thử xem bên cạnh tớ đều là mặt hàng gì, những gã con nhà giàu đó đều rất trăng hoa, đổi bạn gái như thay áo, lớp chúng ta đúng là có mấy chàng trai rất tốt, có điều cũng đã có đối tượng, hơn nữa còn nhỏ hơn người ta, cô gái kia năm nay đã 25 rồi."
Giang Nhu bèn nói tình huống của Phó Phi, "Tớ bảo Lê Tiêu đi hỏi rồi, có điều cậu cũng đừng ôm hy vọng quá lớn, người ta có lẽ không quá muốn kết hôn, nhưng tớ từng gặp người nọ mấy lần, ngoại hình khá được, tuổi hai mươi bảy hai mươi tám, lớn hơn một chút, nhưng không tính quá lớn, hơn nữa chủ yếu là rất có năng lực, tự mình mua nhà, chẳng qua công việc hơi bận rộn, là kỹ sư. Cậu biết Thường Dũng chứ? Làm việc dưới tay người nọ, gần đây chuẩn bị tìm việc làm lần nữa, nhưng nghề nghiệp của anh ta tốt, không lo không tìm được."
Đổng Minh Minh nghe vậy con mắt sáng lên, "Cái này quả thực có thể."
Sau đó nắm tay cô, "Cậu nhất định phải hỏi giúp tớ, tớ cảm thấy bạn trai tớ thật sự rất tốt, tớ cũng không muốn anh ấy bị người ta cướp đi, anh ấy bận rộn công việc, sau này công việc của tớ sẽ bận rộn hơn, phải sớm chuẩn bị sẵn sàng." Sau khi trải qua chuyện của cha cô ấy, bây giờ cô ấy có hơi không yên tâm với đàn ông.
Giang Nhu hối hận mình nói sớm, nhắm mắt nói: "Tớ sẽ cố gắng."
Đợi một tuần lễ, không đợi được tin tức của Phó Phi, ngược lại lúc thứ bảy nhận được điện thoại của mẹ bạn học An An.
Lê Tiêu nói Phó Phi trở về quê một chuyến, sức khỏe của ông nội anh ta hình như không ổn, thuận tiện cũng từ chức, cụ thể thế nào anh cũng không rõ lắm.
Thứ bảy Lê Tiêu không ở nhà, Giang Nhu ở nhà một mình trông con, buổi sáng cô quét dọn vệ sinh, An An thì ngoan ngoãn ngồi ở trên tấm thảm xem phim hoạt hình.
Điện thoại trong phòng ngủ Giang Nhu vang lên, còn tưởng rằng là Lê Tiêu, đang định đi lấy, An An từ dưới đất bò dậy chạy vào trong phòng lấy điện thoại ra giúp cô.
Giang Nhu nở nụ cười, "Cảm ơn An An."
An An hài lòng trở lại trên tấm thảm ngồi xuống, tiếp tục xem ti vi.
Vậy mà sau khi Giang Nhu nhận được điện thoại, bên trong truyền tới tiếng gào khóc của một bé gái, "An An, con muốn An An ――"
Sau đó là giọng nói bất đắc dĩ của người phụ nữ, "Xin chào, xin hỏi là mẹ của An An phải không? Tôi là mẹ của Trân Trân, xin lỗi vì đã quấy rầy, bây giờ con gái của tôi ở nhà ồn ào muốn gặp An An, không biết buổi trưa cô có rảnh rỗi không, tôi muốn mời cô và đứa nhỏ ra ngoài ăn một bữa cơm."
An An dường như cũng nghe thấy tiếng khóc đinh tai nhức óc trong điện thoại, vội bò lên, chạy đến bên cạnh Giang Nhu nói: "Trân Trân ――"
Tiếng khóc của bé gái trong điện thoại lập tức ngừng lại, nức nở nói: "An An, tớ rất nhớ cậu."
Giang Nhu dở khóc dở cười đưa điện thoại cho An An, An An nhận lấy vội vàng nói: "Trân Trân, tớ cũng rất nhớ cậu."
"Tớ cực kỳ cực kỳ nhớ cậu."
"Tớ cực kỳ cực kỳ cực kỳ nhớ cậu."
….
Hai bé đáng yêu cứ trò chuyện như vậy.
Buổi trưa Giang Nhu vốn muốn dẫn An An đến nhà xưởng cùng ăn với Lê Tiêu ăn, nếu như vậy, Giang Nhu đành gọi điện thoại cho Lê Tiêu, sau đó dẫn An An ra cửa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.