Chồng Tôi Là Đại Ca Giang Hồ Nguy Hiểm

Chương 312:




Nói tới đây Lê Tiêu nở nụ cười, "Thế nhưng Tào Vượng không nghĩ tới những thứ này. Nói khó nghe là, lúc trước trên tay anh thiếu người, anh ta vừa khéo là người thành thật tin cậy, anh bèn đưa một vài chuyện đơn giản cho anh ta quản lý, nhưng bây giờ quy mô trong xưởng càng lúc càng lớn, chuyện cấp dưới có thể làm càng ngày càng nhiều, anh ta có thể bị thay thế quá mạnh, anh dù có nhớ kỹ tình cảm, nhưng bản thân anh ta không nghĩ tới tiến bộ thay đổi con đường, còn vẫn thỏa mãn ở hiện tại, vậy anh cũng không có cách nào, anh làm ông chủ, nhất định phải dùng người thuận tay, có khả năng."
Cái này cũng là lý do tại sao anh không muốn quản chuyện của Tào Vượng, không có lợi ích hồi lại. Tào Vượng không giống Chu Kiến, Chu Kiến là anh em của anh, từ nhỏ đã nghe lời của mình, Lê Tiêu bảo anh ta đi mở rộng con đường nhập hàng, anh ta lập tức dẫn một đám người chạy khắp nơi trên toàn quốc, Lê Tiêu bảo bây giờ anh ta từ từ buông tay chuyện nhập hàng, chuyển sảng quản lý hậu trường, Chu Kiến lập tức bắt đầu uỷ quyền, đi theo bên cạnh mình học chuyện quản lý, không hề có chút do dự nào.
Quan hệ của Tào Vượng với anh không có gần gũi đến bước đó, cũng không nghe lọt ý kiến của người khác, Lê Tiêu đương nhiên sẽ không quá quan tâm, thậm chí bây giờ trong lòng anh đã nghĩ kỹ ai thay thế cho Tào Vượng rồi.
Giang Nhu nghe xong lòng sinh cảm khái, cô thật sự không cảm thấy Lê Tiêu thực tế lạnh lùng. Anh là ông chủ, nếu như quản lý người dưới không công bằng thì sẽ không dùng họ.
Chỉ là đáng tiếc thay vợ Tào Vượng, "Phụ nữ mang thai sinh con tổn thất quá cao, nếu như sinh ra đứa bé này, e rằng phải làm lỡ hai ba năm, hai ba năm này cũng không biết nhà xưởng thay đổi lớn bao nhiêu."
Nói xong không nhịn được mắng một câu, "Tào Vượng cũng thiệt là, đã có hai đứa bé còn muốn sinh, anh ta nuôi hả? Hai đứa trước anh ta đã không cố gắng hết trách nhiệm, nếu em là vợ anh ta, trực tiếp ly hôn, sống cũng quá mệt mỏi."
Lê Tiêu không lên tiếng, biết vào lúc này tốt nhất đừng nói chuyện, nếu không dễ nằm không cũng trúng đạn.
Rất nhanh lại đến ngày sinh nhật của An An, ngày 27 tháng 8 âm lịch là thứ bảy. Trời vừa sáng Giang Nhu đã thức dậy làm rất nhiều bánh quy cho cô bé, mấy ngày trước trong nhà có thêm một lò nướng.
Lò nướng này còn là nhờ Chu Hồng mới có được. Cả nhà Chu Kiến đi ra ngoài ăn cơm, đi ngang qua trung tâm mua sắm bán chén có làm một hoạt động nhận thưởng, giải nhì chính là lò nướng. Chu Kiến cảm thấy thú vị, bèn tiêu năm đồng mua mấy cái chén, sau đó bảo Chu Hồng đi nhận thưởng, ba cơ hội nhận thưởng, hai lần trước đều là chúc bạn may mắn lần sau, một lần cuối cùng cũng không ôm hi vọng, không nghĩ tới tùy tiện kéo một cái giật được giải nhì, cả nhà vui sướng không thôi, tuy rằng bọn họ không biết dùng thứ này, còn cảm thấy lãng phí điện, nhưng đồ tặng không ai mà không muốn? Cuối cùng dứt khoát đưa cho nhà Giang Nhu, nói làm đồ ngon gì chia một ít cho nhà họ là được.
Giang Nhu đựng một túi bánh quy bảo An An đưa qua nhà bên.
An An nghe lời nhận lấy túi, sau đó vừa đi vừa cầm ăn, vung vãi mảnh vụn một đường.
Giang Nhu vội nói: "Đừng ăn, trong nhà còn nữa mà."
Cô nhóc tinh ranh, nghiêng đầu qua cười nhìn cô một cái, sau đó nhanh chân chạy đi.
Giang Nhu buồn cười trở lại nhà bếp, chuẩn bị lại nướng xương sườn.
Bởi vì hôm nay là sinh nhật của An An, buổi chiều Lê Tiêu trở về tương đối sớm, khi trở về ngoại trừ mang về bánh kém trên tay, còn mượn máy chụp hình.
Buổi tối giống như năm ngoái, cả nhà Chu Kiến đã tới, hai nhà cùng tổ chức sinh nhật cho An An. Giang Nhu cho cô bé trải qua sinh nhật âm lịch, vì thế trên bánh kem cắm bốn cây nến nhỏ.
Một năm này, cuộc sống của trẻ con hai nhà dễ chịu hơn nhiều, từ tướng mạo là có thể nhìn ra, năm ngoái mẹ Chu và Uông Nhạn bưng ly coca uống một ngụm lại một ngụm, bánh kem ăn từng chút từng chút một.
Mà năm nay, tất cả mọi người vừa nói vừa cười, một bàn lớn đồ ăn ngon, cũng ăn không nhanh không chậm, làm cho Giang Nhu vui nhất là, Chu Hồng cũng trở nên càng ngày càng tự tin, tuần này thi cậu bé xếp hạng năm trong lớp, giáo viên khen ngợi cậu bé có tiến bộ lớn, còn để cậu bé làm tổ trưởng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.