Chồng Tôi Là Đại Ca Giang Hồ Nguy Hiểm

Chương 320:




Giang Nhu theo Lê Tiêu ra ngoài, lái xe đến chỗ bảo vệ đón đứa con lớn nhất Tào Tiểu Bắc của Tào Vượng, cả giày mà Tào Tiểu Bắc cũng không mang, để trần chân, dáng vẻ sợ hãi, con mắt đỏ chót, hai gò má dính nước mắt, vừa nhìn thì biết đã khóc.
Giang Nhu thấy dáng vẻ đó của cậu bé, cởi áo khoác xuống trùm lên cậu bé, vỗ nhè nhẹ, "Không sao rồi không sao rồi, dì đã gọi 120, đừng sợ, nói với chú và dì đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Tào Tiểu Bắc giơ lên cánh tay lau nước mắt, sau đó nghẹn ngào nói rõ ngọn nguồn. Thì ra tối hôm nay em trai cậu bé sốt, mẹ muốn dẫn em trai đi bệnh viện khám, sau khi bà nội cậu bé biết thì nói không phải bệnh nặng gì, nghe người ta nói trẻ con sốt dùng kim đ.â.m đầu lưỡi mấy lần là khỏe, sau đó đi lấy kim đ.â.m đầu lưỡi em trai, mẹ của cậu bé không cho, hai người lập tức rùm beng lên. Cuối cùng mẹ của cậu bé ôm lấy em trai chuẩn bị đi, không nghĩ tới bị bà nội đẩy một cái từ phía sau.
"Mẹ vì bảo vệ em trai, bản thân dùng phía sau lưng chặn lại tường, sau đó ngồi dưới đất không động đậy nữa, bắt đầu chảy máu, cháu rất sợ, cháu không biết tìm ai, cha lại không ở nhà, cháu nhớ ra trước đó nghe người ta nói nhà của giám đốc nhà xưởng ở đây, lần trước lúc đi qua bên này nhớ kỹ đường nên đến tìm giám đốc nhà xưởng, hu hu hu… cháu rất sợ… Mẹ có thể có chuyện gì hay không?"
Giang Nhu nghe xong hãi hùng khiếp vía, thực sự hận không thể đánh c.h.ế.t bà già đó, làm sao có một người ác độc vô tri như vậy?
Lê Tiêu không lên tiếng, có điều lái xe nhanh hơn một chút. Cũng may buổi tối trên đường không ai, mấy phút đã đến ký túc xá của công nhân nhà xưởng.
Trước đó bởi vì vợ Tào Vượng tới, Tào Vượng được phân đến ký túc xá dành cho vợ chồng, chỉ có điều lúc theo bóng dáng Tào Tiểu Bắc chạy đến ký túc xá của nhà bọn họ, Giang Nhu và Lê Tiêu vẫn sửng sốt một chút, ký túc xá xung quanh sạch sành sanh, chỉ cửa nhà bọn họ chất đầy đồ bỏ đi, đến chỗ đặt chân cũng không có.
Tào Tiểu Bắc sợ bọn họ ghét bỏ, vội giải thích: "Đều là bà nội nhặt, bảo là muốn bán lấy tiền."
"Trước đó bà nội chưa tới trong nhà đều tốt, bà vừa đến mẹ đã bị ức hiếp, bà cũng không làm việc, lúc cha ở nhà thì bà nấu cơm, không ở nhà thì để mẹ chăm sóc bà, mẹ nói mà cha cũng không tin."
"…"
Giang Nhu nghe xong cũng cảm thấy nghẹt thở, đột nhiên cảm thấy Lâm Mỹ Như cũng trở nên đáng yêu hơn.
Đi tới cửa, Tào Tiểu Bắc đẩy cửa đi vào, Giang Nhu Lê Tiêu theo ở phía sau liếc mắt đã thấy Tần Tú Tú dựa vào tường ngồi dưới đất, trong lồng n.g.ự.c còn ôm một đứa bé, Giang Nhu mở đèn, hai mẹ con, một người sắc mặt tái nhợt, một người đỏ cả mặt.
Cũng vào lúc này, điện thoại trong túi Giang Nhu vang lên, bên gọi là xe cứu thương, hỏi người ở đâu, bọn họ sắp đến rồi. Giang Nhu nói vị trí cửa sau, sau đó bảo Tào Tiểu Bắc ra cửa sau đón người.
Một bên khác Lê Tiêu đi đỡ người, một tay anh nâng đứa nhỏ, một tay kéo Tần Tú Tú.
Tần Tú Tú nhìn thấy bọn họ chạy tới, dường như thở phào nhẹ nhõm, cô ấy cắn chặt môi, muốn mượn sức Lê Tiêu đứng lên.
Giang Nhu vội chạy tới, "Trước tiên đừng động vào cô ấy, chờ bác sĩ lại đây rồi nói."
Lê Tiêu cũng không dám động.
Cũng chính vào lúc này, mẹ Tào Vượng trong phòng ngủ mở cửa đi ra, vẻ mặt không nhịn được nói: "Tối rồi còn phiền phức c.h.ế.t đi được, còn để người ta ngủ không hả?"
Thấy là Lê Tiêu và Giang Nhu, sắc mặt hơi đổi một chút, nhận ra là ông chủ của Tào Vượng, đúng lúc, Tào Tiểu Bắc thở hổn hển chạy vào, quay đầu lại nói với người phía sau: "Nơi này, ở ngay đây ——"
Mẹ Tào Vượng nhìn thấy cậu bé thì lập tức mắng to, "Nhãi con c.h.ế.t tiệt này, khuya rồi còn chạy đi đâu? Tao biết mày không phải thứ tốt mà, một lòng với mẹ mày…"
Cách đó không xa Lê Tiêu không nhìn nổi, lớn tiếng quát lớn, "Câm miệng!"
Hai bác sĩ trẻ một nam một nữ đẩy giường đi vào, sau khi vào cửa, bác sĩ nam vọt tới bên cạnh Tần Tú Tú, nói với Lê Tiêu: "Để tôi."
Sau đó cúi người xuống cẩn thận từng li từng tí ôm người lên giường đẩy.
Lê Tiêu ôm đứa nhỏ đi ở phía sau, mẹ Tào Vượng đứng bên cạnh cửa phòng nhìn thấy bọn họ muốn đi, vội vàng tiến lên ngăn cản người, "Các người làm gì vậy? Không phải chỉ đẩy một cái thôi sao? Thân thể cô ta kém, còn gọi người đến bệnh viện, không lãng phí tiền à? Cô ta không đi, nhà chúng tôi không có tiền…"
Lê Tiêu nhét đứa nhỏ còn sốt vào trong lòng Giang Nhu, đẩy người ra, sau đó cùng hai cái bác sĩ đẩy Tần Tú Tú trên giường ra cửa.
Mẹ Tào Vượng bị đẩy lập tức lùi lại vài bước, mắt thấy không ngăn được, dứt khoát trực tiếp ngồi dưới đất khóc, "Đồ sao chổi, đàn bà phá gia, thằng Vượng nhà tôi sao xui xẻo thế…"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.