Chồng Tôi Là Đại Ca Giang Hồ Nguy Hiểm

Chương 321:




Tào Tiểu Bắc căm hận đóng cửa từ bên ngoài, bà mẹ chồng dường như nhận thấy là lạ, đứng dậy chạy tới kéo cửa, phát hiện không mở được, lần này thật sự cuống lên, chửi ầm: "Mở cửa ra cho bà mày, thằng nhãi c.h.ế.t tiệt nhà mày, xem tao ra ngoài đánh c.h.ế.t mày thế nào——"
Giang Nhu và Lê Tiêu cũng không quản, sốt ruột đi lên xe cứu thương.
Trong xe cứu thương không có thuốc hạ sốt, Giang Nhu dùng bàn tay lạnh như băng của mình hạ nhiệt độ cho đứa nhỏ, Tào Tiểu Bắc nhìn mẹ ngất trên trên giường đẩy, nhỏ giọng thút thít.
Đến bệnh viện sau đó đợi hai giờ.
Cũng may cuối cùng hai mẹ con cũng không có chuyện gì, có điều đứa trẻ trong bụng Tần Tú Tú không giữ được, Lê Tiêu gọi điện thoại cho Tào Vượng, sau đó trực tiếp dẫn Giang Nhu về nhà.
Về đến nhà đã năm giờ rạng sáng, An An còn chưa tỉnh ngủ, Giang Nhu cũng không đi ôm đứa nhỏ mà cùng Lê Tiêu trở về phòng ngủ.
Buổi sáng An An tỉnh ngủ không thấy Giang Nhu và Lê Tiêu còn khóc, ồn ào đòi cha mẹ. Lê Hân sợ làm phiền đến chị gái anh rể, dỗ cô bé chờ một lúc lại đi tìm cha mẹ. An An không chịu, tự mình chạy xuống giường đi tới phòng ngủ chính.
Giang Nhu thấy cô bé, trực tiếp ôm lấy nhét vào trong chăn, vỗ vỗ ngủ tiếp.
An An sưng mặt lên, còn có hơi tức giận.
Giang Nhu giả bộ vô tội, "Là tối hôm qua tự con ồn ào đòi ngủ với dì, mẹ không cho, tự con chạy xuống giường, con không nhớ rõ hả?"
An An nhìn mẹ vẻ mặt thành thật, còn tưởng rằng thực sự là như vậy, không xác định hỏi: "Có thật không?"
Giang Nhu không hề biến sắc mặt, "Đương nhiên rồi, nếu không sao mẹ chịu cho con đi?"
"Được rồi, ngủ tiếp một lúc đi."
An An ngoan ngoãn vùi ở trong lồng n.g.ự.c mẹ, không tức giận nữa.
Lê Tiêu ở bên cạnh nhắm mắt lại nhưng cũng cười ra tiếng.
Vừa nhìn đã biết tỉnh rồi.
Tào Vượng từ quê nhà lại đây phải mấy ngày. Mấy ngày nay Giang Nhu và Lê Tiêu cũng không tiện không quan tâm gì cả, không thể làm gì khác là mỗi ngày đều qua thăm một chút, mùng bốn Tào Vượng tới.
Ngày đó Giang Nhu và Lê Tiêu cùng đến, buổi sáng tám giờ rưỡi lại đây đưa cơm, còn chưa đẩy cửa ra đã nghe thấy bên trong ồn ào, tiếng lớn nhất chính là của mẹ Tào Vượng, cách cửa cũng nghe thấy rõ ràng, "Đứa nhỏ này luôn hướng về mẹ nó, cái gì cũng nói bậy, rõ ràng là mẹ muốn đưa đứa nhỏ đến bệnh viện khám, không phải vợ con ngăn không cho sao, còn nói mẹ không có lòng tốt, con nói xem mẹ có oan uổng hay không, Tiểu Nam cũng là cháu của mẹ, chẳng lẽ mẹ còn muốn hại nó sao?" "Hơn nữa mẹ thấy, quan hệ của vợ con với ông chủ con còn có chút không bình thường, có lẽ có gì đó."
Giang Nhu và Lê Tiêu ở ngoài cửa nghe lén: "…"
Tào Vượng ở bên trong không nghĩ đã phủ định, "Không thể, ông chủ rất yêu bà chủ, người trong xưởng bọn con đều biết."
Bà cụ xem thường cắt lời, "Vậy cũng chưa chắc, lại nói, lỡ như là vợ con quyến rũ người ta, con không thấy thôi, buổi tối ngày hôm ấy ông chủ đó của con còn lôi kéo tay vợ con không buông, ôi thôi, ở ngay trước mặt vợ mình, vợ cậu ta rắm cũng không dám thả. Vợ con cũng không phải con không biết, ở nông thôn lúc làm việc có rất nhiều đàn ông giúp cô ta."
Tào Vượng rơi vào trầm mặc.
Lê Tiêu ở ngoài cửa hoàn toàn đen mặt, vén tay áo lên chuẩn bị đạp cửa, bị Giang Nhu ôm chặt lấy.
Giang Nhu vội vàng dùng tay thuận hơi cho anh, nhỏ giọng nói: "Đừng tức giận đừng tức giận, em thấy mà, sẽ không trách anh đâu."
Lê Tiêu nghiến răng nghiến lợi chửi thề, "Mẹ kiếp, bà già này muốn chết!"
Trong phòng, Tần Tú Tú nằm ở trên giường nhìn ngoài cửa sổ, không có tranh cãi, chỉ im lặng, nghe xong những câu nói này con mắt cũng không động đậy.
Tào Vượng thấy cô ấy như vậy có chút tức giận, cau mày nói: "Rốt cuộc cô có chuyện gì hả? Cả nhà bị cô làm cho chướng khí mù mịt."
Trong phòng bệnh trầm mặc ngột ngạt.
Giang Nhu và Lê Tiêu đang do dự có nên đi vào hay không thì nghe thấy Tần Tú Tú trong phòng nói: "Chúng ta ly hôn đi."
Giang Nhu và Lê Tiêu sửng sốt một chút, sau đó liếc mắt nhìn nhau, Giang Nhu cũng thuận thế thu hồi bàn tay đặt trên nắm tay cửa.
Tào Vượng ở trong phòng cũng sửng sốt một hồi.
Bà mẹ chồng trực tiếp bùng nổ, "Ly hôn? Cô có xấu hổ hay không, cũng bao lớn rồi còn ly hôn? Sao hả, tưởng con tôi sợ à? Ly thì ly, cô nhanh cút khỏi nhà chúng tôi."
Tần Tú Tú không có để ý mẹ chồng, chỉ nhìn Tào vượng, biểu hiện c.h.ế.t lặng nói: "Tôi cũng không cần gì, chỉ cần hai đứa bé."
Hai đứa bé đứng bên giường mẹ, ban đầu cũng không nói chuyện, dường như đã sớm biết tất cả những việc này rồi.
Tào Vượng mím môi, muốn nói thêm gì nữa, bà mẹ chồng lập tức lớn tiếng nói: "Nghĩ hay thật! Tiểu Bắc Tiểu Nam là người nhà họ Tào chúng tôi, cô dựa vào cái gì mà mang đi? Muốn ly hôn cũng được, một mình cô cút đi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.