Chồng Tôi Là Đại Ca Giang Hồ Nguy Hiểm

Chương 331:




Giang Nhu nghe nói như thế, kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn cô, không nhịn được hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Đổng Minh Minh lắc đầu, "Tớ cũng không rõ lắm, nhà chúng tớ với nhà bọn họ không có lui tới làm ăn, những việc này đều là tớ nghe bạn nói, chính là bị người ta chỉnh, nhưng bản thân bọn họ cũng có vấn đề, nếu không sao có thể xuống nhanh như vậy? Hình như bắt đầu từ đoạn thời gian năm mới công ty bọn họ bắt đầu liên tục xảy ra vấn đề, ban đầu lén lút bán đất lấy tiền, hiện giờ đã trắng trợn bán tháo cổ phiếu, tài sản rút lại nghiêm trọng, không quá bao lâu hẳn sẽ tuyên bố phá sản."
Nói xong cảm thán lắc đầu, "Một công ty lớn như thế, nói xuống là xuống. Cái ông Đổng Thành Lỗi đó, mấy ngày nay sợ đến mức điều tra nghiêm ngặt ở trong công ty, chỉ lo trong công ty cũng có nội gián."
Hiện giờ Đổng Minh Minh tiếp nhận công ty của gia đình, cô ấy đã âm thầm bắt đầu bồi dưỡng người của mình, đối với những chuyện xảy ra trong giới, không giống trước đây cái gì cũng không quản, mà đều sẽ đi tìm hiểu, dù cho không có liên quan gì cô ấy cũng sẽ đi hỏi thăm.
Điểm ấy còn là cô ấy học từ chồng Giang Nhu, bởi vì cô ấy phát hiện chồng Giang Nhu dù cho lúc trước chỉ là một trợ lý dưới tay Thường Dũng, anh lại vô cùng hiểu rõ đối với chuyện trong giới, những việc này nhìn như chi tiết nhỏ không có tác dụng gì, có lúc lại đưa đến tác dụng rất lớn, ít nhất hiện giờ Đổng Minh Minh cũng không phải hai mắt mù tịt đối với những người ở trong giới, nên nói cái gì, nên dùng thái độ gì, trong lòng cô ấy đều có cân nhắc.
Giang Nhu không nghĩ tới hiện giờ công ty của anh rể Thường Dũng lại xảy ra vấn đề sớm hơn đời trước mấy năm.
Buổi chiều Lê Tiêu về nhà, Giang Nhu không nhịn được hỏi anh việc này.
Giang Nhu đang nấu cơm trong phòng bếp, lúc anh trở lại, món ăn cuối cùng đúng lúc ra nồi, trong tay Lê Tiêu còn xách một món ăn, là món kho anh mua lúc đi ngang qua một quán ăn.
An An đang ngồi ở trên ghế sô pha xem ti vi, chóp mũi cô bé rất thính, ngửi thấy mùi thơm lập tức leo xuống ghế sô pha xông lại, vui vẻ nói: "Con muốn ăn."
Lê Tiêu tức giận nói: "Đi rửa tay."
Vừa nãy sau khi anh vào cửa, cô nhóc cũng không liếc anh lấy một cái, vừa thấy anh cầm đồ ăn trở về, lập tức nhanh chân chạy lại đây.
An An ngoan ngoãn chạy đến trong phòng bếp rửa tay, cô bé biết mình thấp, còn xách một cái ghế nhỏ.
Rửa tay xong, lập tức chạy về phòng khách bò lên trên ghế, sau đó lấy một cái móng heo kho mà ăn.
Móng heo kho được cắt thành từng miếng từng miếng, bên cạnh còn có túi nước tương, cô nhóc hết sức quen thuộc dùng miệng cắn mở túi nước tương, đổ tất cả lên trên móng heo kho.
Cầm một miếng bỏ vào trong miệng, sau đó lại cầm một miếng định đưa cho mẹ ăn. Có điều động tác của cô bé không có nhanh bằng cha, tự Lê Tiêu ăn một miếng, lại cầm hai miếng vào nhà bếp, đưa thịt tới bên môi Giang Nhu.
Giang Nhu cụp mắt nhìn thịt bên môi, khẽ nở nụ cười với anh, há mồm ăn.
Lê Tiêu cũng cười, đầu ngón tay dính một ít nước tương, anh thu tay về trực tiếp bỏ vào trong miệng mình.
Sau đó đi tới trong phòng bếp rửa tay, cầm chén đũa xới cơm.
An An đứng ở cửa phòng bếp thấy được, không vui phồng mặt, cầm thịt trên tay nhét vào trong miệng mình ăn.
Lúc ăn cơm, Giang Nhu hỏi chuyện nhà Thường Dũng.
Lê Tiêu gật đầu, "Anh cũng nghe nói việc này, chiều hôm nay anh rể Thường Dũng còn bị cảnh sát mang đi, cách lúc phá sản không xa."
"Ngành bất động sản vốn cạnh tranh cũng rất kịch liệt, anh rể anh ta cũng là nhân vật lợi hại, trong tay có vô số tài sản, nếu anh ta ngã xuống, những người khác cũng có lợi, em nói xem những người kia có thể không hợp tác sao?"
"Thương trường như chiến trường, thay đổi trong chớp mắt là chuyện rất bình thường, công ty phá sản rất nhiều, không cần để ở trong lòng."
Giang Nhu cau mày, "Vậy Triệu Vân đâu?"
Lê Tiêu nghe cái tên này, trên mặt trong nháy mắt phức tạp.
Giang Nhu khó hiểu, "Làm sao vậy?"
Lê Tiêu gắp đồ ăn vào chén cô ăn, sau đó hời hợt nói: "Đầu năm sau khi chị ấy ly hôn với Thường Dũng thì dẫn đứa nhỏ ra nước ngoài giải sầu, nghe nói đến bây giờ còn chưa trở lại."
Giang Nhu trầm mặc một chút.
Lê Tiêu lắc đầu, "Đừng suy nghĩ nhiều, chúng ta không tận mắt nhìn thấy
không thể bàn luận lung tung, có lẽ chỉ là chị ấy cảm thấy ở lại trong nước quá đau lòng, muốn ra bên ngoài nhìn."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.