Chồng Tôi Là Đại Ca Giang Hồ Nguy Hiểm

Chương 333:




Xúc xích hơi nóng, An An nỗ lực thổi, sau đó mới cẩn thận từng li từng tí cắn một cái.
Gần đến sáu giờ, Lê Hân mới ra trường, cô ấy cũng đã thấy các cô, cười vẫy tay, đang chuẩn bị chạy tới thì bị người ta gọi lại từ phía sau.
Người gọi cô ấy là Quý Vũ, "Hân Hân."
Lê Hân sửng sốt một chút, cô ấy quay đầu lại nhìn người đó, không kịp phản ứng, bởi vì xưa nay cậu chưa từng gọi cô ấy như thế, "Làm sao vậy?"
Quý Vũ nhìn cô ấy, dịu dàng cười, "Có lẽ anh phải ra nước ngoài rồi, chính là muốn tới đây hỏi một chút, em… Có thể chờ anh hay không?"
Lê Hân cau mày, không hiểu anh nói cái gì lắm, "Anh phải ra nước ngoài hả? Chờ cái gì?"
Quý Vũ không giải thích, chỉ vẫy tay, sau đó thoải mái nở nụ cười, "Quên đi, anh sẽ trở về tìm em, cố lên, học tập thật tốt."
Nói xong cậu xoay người rời đi.
Lê Hân nhìn bóng lưng của cậu, rất không hiểu.
Giang Nhu đẩy xe đẩy tới, hỏi: "Làm sao vậy?"
Vẻ mặt Lê Hân khó hiểu, "Không biết, Quý Vũ nói anh ấy sắp ra nước ngoài, còn nói bảo em chờ anh ấy, chị, anh ấy có ý gì vậy?"
Giang Nhu trầm mặc, sau đó nói chuyện của gia đình Thường Dũng.
Lê Hân nghe xong không nhịn được nói: "Thật là đáng sợ."
Cô ấy chỉ biết là làm ăn kiếm tiền, còn không biết có nhiều chuyện phiền phức như vậy, "Quý Vũ và Lôi Lôi còn có thể trở về không?"
Rất nhanh cô ấy lại liên tưởng đến lúc Thường Lôi gọi điện thoại cho cô ấy hồi tết, cho rằng Thường Lôi cũng bởi vì việc này mới không thể không ra nước ngoài.
Giang Nhu an ủi: "Nếu Quý Vũ nói sẽ trở về, vậy chắc chắn sẽ trở về, những việc này không có liên quan gì với cậu ấy, hẳn là cậu ấy chỉ ở bên mẹ và em trai cậu ấy thôi."
Còn Thường Lôi, Giang Nhu nghi ngờ cô ấy vốn không có ra nước ngoài. Nước ngoài cũng không an toàn hơn trong nước, người sống không quen, nếp sống ngôn ngữ cũng khác nhau, Triệu Vân hẳn là sẽ không dẫn hai đứa bé qua đó, ngược lại có khả năng rất lớn đã đi tới Hồng Kông, đương nhiên, tất cả những thứ này đều là suy đoán của Giang Nhu.
Buổi tối Lê Tiêu không trở lại ăn, hai ngày nay anh bận tới điên, có lúc Giang Nhu cũng không nhìn thấy người. Giang Nhu bèn dẫn Lê Hân và An An ăn ở bên ngoài.
Lúc ăn cơm, An An còn muốn biểu diễn đấu kiếm cho dì xem. Lê Tiêu đăng ký cho cô bé học nửa tháng, cô bé học vô cùng hăng say, chỉ có điều học không giống chút nào, cầm đũa đ.â.m lung tung.
Lê Hân rất nể tình vỗ tay, "An An thật lợi hại."
Cô nhóc xấu hổ nở nụ cười, "Dì, về nhà con dạy cho dì."
Lê Hân cười, "Được đó."
——
Mấy ngày nay Lê Tiêu đều đang bôn ba vì mảnh đất Ngân Sơn đó, tuy rằng mua rất rẻ, nhưng bình thường đều phải chạy giấy tờ, đất đã sang tay, bận rộn chừng mấy ngày, sau khi làm xong giấy tờ còn chưa kịp lấy hơi, anh nhận được điện thoại của Thường Dũng.
Lê Tiêu do dự vài giây, vẫn nhận nghe điện thoại.
Thường Dũng trong điện thoại có lẽ cũng không nghĩ tới mình có thể gọi điện được, giọng điệu anh ta có hợi thấp kém cầu xin, "Lê Tiêu, cậu có thể cho anh vay ít tiền không? Nhà anh không thể ở nữa, hiện giờ anh không có nơi nào để đi, muốn thuê một căn phòng."
Lê Tiêu suy nghĩ một chút, "Bây giờ anh ở đâu?"
Thường Dũng thấy anh không có cúp điện thoại, vội vàng nói: "Nhà ở nội thành mới."
Lê Tiêu ừ một tiếng, "Anh chờ tôi một lúc."
Cúp điện thoại, Lê Tiêu cầm chìa khóa xe đứng dậy rời đi, anh lái xe đến thẳng nhà Thường Dũng. Căn nhà ở nội thành mới kia là nhà mà trước đây Thường Dũng ở cùng Triệu Vân, Lê Tiêu rất quen thuộc với bên này, lúc anh đến, nhìn thấy Thường Dũng xách hai cái bọc lớn đứng ở cửa khu dân cư, nhìn thấy anh lại đây, con mắt Thường Dũng trực tiếp đỏ lên.
Cũng không biết đã bao lâu anh ta không xử lý mặt mày, râu ria xồm xoàm, hốc mắt rất sâu, dáng vẻ rất mệt mỏi.
Trước tiên Lê Tiêu chở anh ta đi ăn một tô mì. Khi Thường Dũng ăn mỳ, vừa ăn vừa khóc, "Bình thường những người kia mở miệng là gọi một tiếng anh, anh vừa xảy ra chuyện, người nào cũng chạy trốn còn nhanh hơn thỏ, anh không nghĩ tới cậu còn có thể để ý đến anh."
Lê Tiêu ngồi ở đối diện hút thuốc, chỉ nhắc nhở nói: "Ăn đi."
Đổi thành trước đây, anh chắc chắn cũng sẽ không quan tâm, nhưng cũng có thể là ở chung lâu với Giang Nhu, cũng dần dần học được phép tắc đối nhân xử thế của cô, làm người chừa lại một con đường, ngày sau còn gặp lại.
Có lúc có thể giúp thì giúp một cái, bỏ đá xuống giếng chỉ có thể thoải mái nhất thời, không cần thiết.
"Anh còn trẻ, sau này tìm công việc đi làm, không có gì không qua được."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.