Chồng Tôi Là Đại Ca Giang Hồ Nguy Hiểm

Chương 334:




Giọng nói của Thường Dũng có chút nghẹn ngào, "Chị gái và anh rể anh hận anh, bọn họ hoài nghi là Triệu Vân làm, anh không gọi cho Triệu Vân được, anh rất hối hận, sớm biết vậy anh sẽ không đối xử với cô ấy và đứa nhỏ như vậy…"
Lê Tiêu không phụ họa, cảm thấy anh ta đáng đời, chỉ hỏi: "Bà hai của anh đâu?"
Thường Dũng giơ tay lau nước mắt, "Chạy rồi, mang theo đứa nhỏ chạy rồi, bán nhà cuốn hết tiền đi, vừa nãy lúc anh đến đã đổi người rồi."
Nói tới đây nước mắt chảy càng nhiều hơn, "Anh thật sự hối hận, người phụ nữ kia thật vô tình, anh đối xử với cô ta tốt như vậy, cái gì cũng mua cho cô ta, thế mà cô ta cũng không chừa lại cho anh cái gì."
Lê Tiêu chẳng muốn nghe những việc này, "Được rồi, mau mau ăn, bây giờ nói những chuyện này thì có ích gì?"
Thường Dũng gật đầu, "Đúng, vô dụng, chỉ là một giấc mơ thôi."
Ra khỏi quán, Lê Tiêu chở anh ta đi thuê một căn phòng giá rẻ, sau đó để lại 500 đồng tiền rồi đi, không nói thêm gì.
Thường Dũng đứng ở cửa nhìn theo người rời đi, con mắt đỏ chót, một hồi lâu mới xoay người về sau đi vào trong căn phòng thấp bé đen kịt.
Buổi tối Lê Tiêu về đến nhà nói việc này với Giang Nhu. Giang Nhu nghe anh chở người ta đi ăn tô mì, lại thuê phòng cho người ta, không nhịn được cười, tán dương: "Anh làm rất tốt, mặc kệ trước đây Thường Dũng đáng ghét thế nào, nhà chúng ta quả thực đã nhận được không ít lợi ích từ trên người anh ta, chúng ta không làm chuyện bỏ đá xuống giếng, anh ta có tốt hay không đều không liên quan tới chúng ta, chúng ta chỉ làm chuyện tự bản thân mình thấy tốt là được."
Lê Tiêu biết Giang Nhu sẽ tán thành cách làm của anh, đưa tay ôm người vào trong lồng ngực, cúi đầu hôn trán cô một cái, "Ngày hôm nay anh nhìn thấy anh ta, chỉ nghĩ lỡ như có một ngày anh làm ăn thất bại gặp phải chuyện như vậy, anh hi vọng cũng có người có thể mời anh ăn một tô mì."
Giang Nhu ôm lại anh, nhẹ giọng an ủi: "Đừng sợ, anh sẽ không xảy ra chuyện như vậy, cho dù có, còn có em ở đây, em sẽ làm một tô mì cho anh ăn, chắc chắn ngon hơn của Thường Dũng."
Lê Tiêu nghe vậy nở nụ cười, trong lòng được lấp đầy, tưởng tượng cảnh tượng mà Giang Nhu nói, đột nhiên cảm thấy quả thật không có gì phải sợ, cho dù anh không còn gì nhưng anh vẫn còn Giang Nhu, Giang Nhu sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh anh.
Thứ sáu tuần này Lê Hân không trở về nhà, sau khi Giang Nhu đón An An thì trực tiếp đi tìm Lê Tiêu. Chiều ngày hôm nay cô chỉ có hai tiết, học xong vừa khéo bốn giờ.
Bốn giờ rưỡi trường mẫu giáo tan học, ngày hôm nay Giang Nhu không đạp xe mà đi nhờ xe tới, đến lúc cách thời gian tan học còn năm phút, Giang Nhu ở ngoài cửa nhìn thấy An An đang ở trên cầu trượt với một bạn nhỏ.
Có một bé gái khá là bá đạo, nhiều lần đến phiên An An, cô nhóc chen An An tự mình tuột xuống, An An quả thật không hề tức giận, sau khi người kia tuột xuống mình mới tuột, còn cười hết sức vui vẻ.
Giang Nhu nhìn mà trong lòng mềm mại.
An An nhìn thấy mẹ tới, mỉm cười, dùng sức vẫy tay. Giang Nhu cũng vẫy tay, "Con chơi một lát nữa đi."
Cô nhóc vừa nghe vậy thì xoay người, sau đó bò lên trên thang cầu trượt, lại chơi hai lần. Chuông tan học vang lên, sau đó Giang Nhu đón An An, ngồi xuống cho cô bé uống nước.
Sau đó cô lấy chocolate mà Đổng Minh Minh cho hồi trưa từ trong túi ra.
An An nhìn thấy chocolate, vô cùng vui vẻ, xé ra sau đó đưa cho Giang Nhu trước, "Mẹ ăn."
Giang Nhu cúi đầu cắn một miếng nhỏ, "Ăn rồi, tự con ăn đi."
"Cảm ơn mẹ."
Cô nhóc a ô cắn một cái, biết phải đi tìm cha, còn cố ý để lại một miếng cho Lê Tiêu.
Giang Nhu dẫn cô bé đến tiệm cơm. Hai người mới vừa ngồi xuống, Lê Tiêu đã đến. An An hứng thú bừng bừng đưa miếng chocolate còn lại trên tay cho cha, muốn Lê Tiêu ăn.
Lê Tiêu nhìn chocolate to bằng ngón tay, phía trên còn có hai cái dấu răng và nước miếng, trầm mặc một lúc sau đó bình tĩnh nói: "Tự con ăn đi, cha không thích ăn."
"Không muốn, mẹ và con đều ăn, cha cũng phải ăn."
Lê Tiêu không nói gì, "Được rồi, cha ăn."
Sau đó lấy tới nhét vào trong miệng.
An An hài lòng, bé ngoan ngồi xuống. Cô bé còn nhỏ, ngồi ở trên ghế dài, hai cẳng chân đưa qua đưa lại.
Vô cùng sui sướng.
Lê Tiêu cầm lấy cốc của Giang Nhu uống một hớp, sau đó ở dưới bàn lén lút nhét một thứ vào trong tay Giang Nhu.
Tay phải Giang Nhu đang chống cằm xem thực đơn, tay trái đặt ở trên đùi, tay trái đột nhiên bị thứ gì đụng vào, theo bản năng cúi đầu liếc nhìn, sau đó nhìn thấy một cái hộp hình chữ nhật.
Cô giương mắt nhìn về phía Lê Tiêu ở đối diện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.