Chồng Tôi Là Đại Ca Giang Hồ Nguy Hiểm

Chương 340:




Giang Nhu bảo người ta lấy ra cho cô thử xem, ngón áp út nhỏ của cô đeo nhẫn vừa vặn, cái lớn thì gần như mang vào ngón cái, Giang Nhu cũng không biết ngón tay Lê Tiêu to cỡ nào, ngược lại to hơn cô một chút.
Giang Nhu mua luôn, mua xong đeo chiếc nhỏ lên cho mình, cái lớn thì bảo người ta dùng hộp đóng gói, sau đó giấu ở trong túi đi tìm Lê Tiêu.
Lúc cô đến văn phòng nhà xưởng, Lê Tiêu không ở đây. Giang Nhu ngồi trên vị trí của anh đọc sách, đợi người trở lại, Giang Nhu đã bất tri bất giác nằm nhoài trên bàn ngủ thiếp đi.
Lê Tiêu không nghĩ tới Giang Nhu sẽ tới, trực tiếp bảo trợ lý theo sau đi ra ngoài, tự mình đi tới bên cạnh Giang Nhu, cầm lấy cái ly ở trên bàn uống nước, sau đó đứng bên cạnh bàn, vừa uống nước vừa nhìn cô.
Bỗng thấy trong túi áo cô phình lên, còn lộ ra một góc, như là một cái hộp nhỏ, cũng không nghĩ nhiều, thả nhẹ động tác lấy ra xem. Hộp nhỏ nhung tơ màu đỏ, vừa mở ra đã nhìn thấy một chiếc nhẫn vàng óng ánh bên trong.
Lê Tiêu nhíu mày, sau đó lấy ra xem, một chốc đã nhận ra đây không phải cỡ của Giang Nhu, tay cô không to như thế, anh lại nhìn hai tay cô, trên ngón tay thứ tư trên tay trái đeo một chiếc nhẫn giống nhau như đúc.
Như là hiểu ra cái gì, Lê Tiêu cong khóe môi.
Lê Tiêu đặt ly xuống, lấy ra thử ở vị trí trên tay trái mình một chút, có hơi chật, có điều cũng có thể mang vào.
Khi Giang Nhu tỉnh lại, phát hiện Lê Tiêu đã trở về, đang ngồi ở trên sô pha cách đó không xa lật xem tài liệu, thân thể hơi đau nhức, cô chậm rãi xoay người, sau đó uể oải hỏi: "Mấy giờ rồi?"
Lê Tiêu giơ tay liếc nhìn đồng hồ đeo tay, "Ba giờ rưỡi."
Ngủ hơi lâu, Giang Nhu thay đổi tư thế nằm nhoài trên bàn, không muốn động lắm.
Lê Tiêu nhìn cô một cái, tốc độ trên tay nhanh hơn, vừa xử lý vừa nói: "Đợi anh thêm 20 phút, đợi lát nữa cùng đi đón An An, buổi tối ăn ở bên ngoài."
Giang Nhu ngẩng đầu lên, tay chống cằm nhìn anh, sau đó không biết nghĩ tới điều gì, đứng lên đi tới bên anh.
Lúc ngồi bên cạnh anh, cô còn tỏ vẻ rất thần bí nói: "Nhắm mắt lại."
Lê Tiêu nghiêng đầu đi, trên mặt mang theo ý cười, hỏi: "Làm sao vậy?"
Giang Nhu tức giận nói: "Bảo anh nhắm mắt lại thì nhắm mắt lại đi, hỏi nhiều như vậy làm gì?"
Lê Tiêu lập tức nghe lời nhắm mắt lại.
Giang Nhu hài lòng, móc cái hộp trong túi áo ra, còn cầm lấy tay trái của anh, mở hộp ra đang muốn đeo nhẫn cho anh, không nghĩ tới mở hộp xem, phát hiện nhẫn vàng ở bên trong không thấy, "Ơ? Chiếc nhẫn của em đâu?" Tay mò túi khác, không tìm thấy nhẫn, đang vội vã, người đàn ông bên cạnh đột nhiên buồn cười ra tiếng.
Cái này còn có gì không hiểu? Cô buồn bực đẩy người một cái, "Anh cầm hả?"
Lê Tiêu cười mở mắt, sau đó móc ra một chiếc nhẫn vàng từ trong túi đeo lên, "Vừa nãy khi nhìn em ngủ, trong túi hình như có gì đó nên không nhịn được lấy ra nhìn."
Sau đó không nhịn được hỏi: "Đang yên đang lành sao lại tặng nhẫn vậy?"
Giang Nhu vốn còn muốn cho anh một niềm vui bất ngờ, trong nháy mắt cũng không còn cảm giác gì. Quả nhiên, cái tên này chính là vật cách điện lãng mạn.
Lại còn lén giấu đi, anh không biết giả vờ không biết gì sao?
Chẳng muốn giải thích, nói thẳng: "Không phải anh thích vàng sao? Vậy thì tặng anh vàng đó."
Lê Tiêu cũng không hiểu, gật đầu, còn cảm thấy rất có lý, "Lần sau anh tặng một cái to hơn cho em, cái này quá nhỏ rồi."
"…"
Mấy ngày sau, Lê Tiêu đi ra ngoài ăn cơm với người ta, nghe người ta nói hiện giờ mọi người kết hôn đều thích đeo nhẫn cưới, ước hẹn một đời một kiếp, nhìn thấy trên ngón áp út của Lê Tiêu đeo nhẫn, còn cùng cười trêu chọc vài câu.
Lê Tiêu về đến nhà không nhịn được hỏi Giang Nhu, "Chiếc nhẫn em tặng anh là muốn hẹn một đời một kiếp với anh hả?"
Giang Nhu không thừa nhận, "Không có, chỉ là cảm thấy đẹp mới mua thôi."
Lê Tiêu nghe vậy nở nụ cười, biết cô mạnh miệng.
Tay sờ chiếc nhẫn trên ngón áp út, vốn còn muốn mua chiếc to hơn, mắc hơn, hiện giờ cảm thấy cái này cũng rất tốt, anh muốn đeo cả đời.
Đầu tháng Tư, Giang Nhu thu xếp thời gian dẫn An An đến viện điều dưỡng thăm thím Thạch, Lê Tiêu mua di động cho thím Thạch, Kim Đại Hữu có thể gọi điện thoại qua mỗi ngày.
Có lẽ hoàn cảnh trong viện dưỡng lão không tệ, gần đây thím Thạch tốt hơn nhiều, lúc người khác trò chuyện, bà ấy cũng sẽ ngồi ở trong góc nghe.
Giang Nhu ở bên thím Thạch một lúc, An An rất thích thím Thạch, còn mang tranh vẽ cho bà ấy, thím Thạch cầm tranh xem, trên mặt lộ ra nụ cười nhợt nhạt.
Ngày hôm nay thứ Bảy, hai người ăn trưa ở bên ngoài, sau khi cơm nước xong Giang Nhu đưa An An đi học piano.
Khoảng thời gian trước không biết Lê Tiêu xảy ra chuyện gì, đột nhiên mua một chiếc piano về, còn rất đắt, nói là bạn bè lấy giá gốc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.