Chồng Tôi Là Đại Ca Giang Hồ Nguy Hiểm

Chương 350:




Giang Nhu gật đầu, cảm thấy chuyển tới biệt thự ở quả thực an toàn hơn rất nhiều, "Mua thêm ít thức ăn tích trữ, năm mới người đi dạo phố càng ngày càng nhiều, cố gắng ít đi ra ngoài."
Dường như nghĩ tới cái gì, "Chu Kiến bọn họ làm sao bây giờ?"
Lê Tiêu trả lời: "Chu Kiến cũng mua, cách chúng ta mấy căn, anh định chuyển tới ở phía sau, cũng đón mẹ Đại Hữu qua, thuận tiện cũng gọi Đại Hữu đến, gần đây nó đang chuẩn bị phỏng vấn, anh đi xem rồi, biệt thự có tám phòng, đủ cho đại gia đình chúng ta ở."
Giang Nhu đáp một tiếng được, "Tuần này cũng gọi Lê Hân trở về."
Lê Tiêu thở phào nhẹ nhõm, nhìn Giang Nhu muốn nói gì, thấy cô chăm chú ăn cơm, cuối cùng vẫn không nói gì.
Có điều kế hoạch không đuổi kịp biến hóa. Thứ bảy giảng viên hướng dẫn thông báo mở họp, chỉ có thể để Lê Tiêu một mình đứa đứa nhỏ dọn nhà, kỳ thực cũng không có bao nhiêu đồ, mua ít nồi chén muôi thau và chăn là được.
Những thứ như gạo, dầu muối, đồ ăn, Lê Tiêu bảo bếp ăn của nhà xưởng nhập hàng nhiều thêm một chút, anh mang thẳng qua là được, chỗ biệt thự có hai cái tủ lạnh lớn, có thể trữ rất nhiều.
Sau khi Lê Tiêu đưa Giang Nhu đến trường học, bèn lái xe dẫn An An đi tới nhà mới.
Giang Nhu còn chưa xem nhà mới ở nơi nào, vốn còn muốn họp xong đi xem thử, không nghĩ tới lần này họp ròng rã hai tiếng.
Hai lớp cùng họp, giảng viên hướng dẫn giới thiệu tình huống thật sự về bệnh cảm cúm lần này ở phòng học đa phương tiện, biểu hiện của cô ấy rất nghiêm túc, nói lần này cũng không phải cảm cúm mà là một loại vi rút viêm phổi, có tính truyền nhiễm mạnh, khả năng c.h.ế.t cao, hiện giờ trong bệnh viện trực thuộc đã có mấy trăm người lây nhiễm, những người này là được phát hiện, còn những người chưa phát hiện lại càng nhiều.
"Ngay mới đây, trong trường học nhận được thông báo, các bệnh viện lớn trong thành phố có mấy chục y tá bác sĩ bị lây bệnh, hiện giờ bệnh viện không đủ người, chuẩn bị chiêu mộ tình nguyện viên từ trong trường học, chuyện như vậy cô không miễn cưỡng mọi người, cô hi vọng mọi người có thể suy nghĩ kỹ càng rồi hãy cho cô một đáp án."
Sau khi nói đến đây, tầm mắt của giảng viên hướng dẫn xẹt qua trên mặt mỗi người trong lớp học, sau đó sắc mặt trầm trọng bước tới cửa, cho bọn họ thời gian suy nghĩ.
Lớp học yên tĩnh một trận.
Ai cũng biết ý nghĩa của việc trở thành tình nguyện viên, không giống như thực tập đục nước béo cò, bọn họ là học sinh ngành y, trở thành tình nguyện viên có khả năng tiếp xúc gần gũi với người bệnh rất lớn. Bệnh tình gần đây không có ai hiểu rõ hơn bọn họ, mỗi ngày đều có thể nghe thấy lại có mấy người c.h.ế.t rồi.
Bọn họ còn chưa tốt nghiệp, không nghĩ tới nhanh như vậy đã gặp phải lựa chọn sống chết.
Thực ra, lúc trước bọn họ ở trong rất nhiều người đều đần độn u mê lựa chọn chuyên ngành này.
Vẻ mặt Giang Nhu đơ như khúc gỗ ngồi ở chỗ ngồi, trong đầu của cô nghĩ tới lời dặn của Lê Tiêu với cô lúc tách ra ở cổng trường, bảo cô đeo khẩu trang, bớt nói chuyện với bạn bè, bảo cô ở lại một họp xong thì trực tiếp gọi điện thoại cho anh, anh sẽ lập tức tới đón cô, còn có An An ngồi ở sau xe vui vẻ vẫy tay với cô.
Cô hơi không dám nghĩ, nếu như mình xảy ra vấn đề rồi, Lê Tiêu và An An làm sao bây giờ?
Nhưng sự trầm mặc đằng đẵng qua đi, bạn cùng lớp bắt đầu di chuyển, có người lấy ra giấy bút, viết xuống đơn tình nguyện.
Có người không mang giấy bút, mượn người khác.
Giang Nhu cũng mượn giấy bút, sau đó chầm chậm viết xuống ba chữ đơn tình nguyện.
Cuối cùng từng người từng bước bước lên giảng, dùng mực đóng dấu trên bục giảng lăn dấu tay ở phía dưới đơn tình nguyện.
Hai lớp học hơn bảy mươi học sinh, không có người nào rớt lại.
Giảng viên hướng dẫn đỏ mắt nhận từng đơn tình nguyện, "Làm giảng viên hướng dẫn của các em, cô rất kiêu ngạo vì các em, đây là một cuộc chiến tranh vô hình, cô hi vọng mỗi người các em đều có thể an toàn trở về."
Sau khi giảng viên hướng dẫn rời đi, lớp trưởng lại tới nói một vài lời cổ vũ và những việc cần chú ý, cuối cùng nói với mọi người, sáng mai chín giờ tập hợp ở sân luyện tập, đến lúc đó phân chia nhiệm vụ.
Sau khi tan họp Giang Nhu đi ở phía sau cùng, bên cạnh là Ninh Hâm, ánh mắt của cô ấy đỏ chót, Giang Nhu đang chuẩn bị an ủi cô ấy, lại nghe thấy cô ấy nói: "Giang Nhu, bạn trai tớ xảy ra vấn đề rồi, vừa nãy tớ nhận được tin nhắn của bạn anh ấy, nói anh ấy có triệu chứng sốt."
Giang Nhu há miệng, một câu cũng nói không nên lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.