Chồng Tôi Là Đại Ca Giang Hồ Nguy Hiểm

Chương 357:




Giang Nhu gật đầu, "Anh chờ em một lát, em sấy khô tóc đã."
Lê Tiêu đáp một tiếng được, sau đó lại vào trong phòng tắm thu dọn.
Khi Giang Nhu sấy tóc, Lê Tiêu ngồi ở bên cạnh quét tóc trên sàn nhà.
Dọn xong anh lại cầm túi rác đi ra, cuối cùng đi vào rửa tay, rửa sạch tay rồi cũng không đi, cứ đứng ở bên cạnh nhìn Giang Nhu.
Giang Nhu nhìn mình trong gương, lại nhìn anh ở bên cạnh, sau đó nhếch môi cười.
Sấy khô mấy sợi tóc xong, máy sấy tóc cũng không dọn, tiện tay đặt ở bên cạnh, trực tiếp xoay người ôm lấy người.
Lê Tiêu theo bản năng đưa tay tóm lấy cô, hai người mặt đối mặt nhìn đối phương, không kìm lòng được hôn lên.
Vừa bắt đầu còn có thể khắc chế chính mình, nhưng có lẽ là quá lâu không gặp, tình cảm của hai người chưa từng nồng nàn giống như bây giờ, không riêng gì Lê Tiêu hận không thể vò Giang Nhu vào trong thân thể mình, Giang Nhu cũng bấu víu người thật chặt không buông.
Cuối cùng hôn một cái, cùng nhau lăn vào phòng ngủ.

Cũng không biết trải qua bao lâu, sau khi kết thúc, Giang Nhu nhẹ nhàng thở hổn hển, ôm cổ người nọ không buông tay, nhỏ giọng nói: "Em rất nhớ anh, mỗi ngày đều nhớ anh, còn nhiều hơn nhớ An An."
Lê Tiêu nghe xong mũi đau xót, có điều lại không nhịn vỗ m.ô.n.g cô một cái không nhẹ, "Không biết là ai nói muốn anh tìm một người nữa, di ngôn cũng viết xong."
"…"
Việc này xem như không qua được rồi.
Ngược lại hiện giờ Lê Tiêu vừa nói chuyện này, Giang Nhu lập tức cảm thấy đuối lý, cô kề sát mặt ở trên lồng n.g.ự.c của anh, nhỏ giọng lấy lòng nói: "Không thể nào, em đang lạt mềm buộc chặt, nếu anh thực sự muốn tìm một người nữa, em chắc chắn thành quỷ cũng không buông tha anh."
Lê Tiêu nhẹ nhàng vuốt ve phía sau lưng cô, nghe xong lời này, không khỏi cảm thấy buồn cười.
Hai người cũng không nói nữa, rất hưởng thụ loại cảm giác năm tháng yên bình này.
Cũng vào lúc này, điện thoại của Lê Tiêu đột nhiên vang lên, Lê Tiêu không muốn nhận cho lắm, vẫn là Giang Nhu lấy tới nhìn, nhìn thấy phía trên ghi chú điện thoại của biệt thự, lập tức đưa tới trước mặt anh, "Trong nhà."
Lê Tiêu lười biếng không nhúc nhích, Giang Nhu dứt khoát nhận điện thoại, sau đó đưa tới bên tai anh. Giang Nhu đạp chân của anh lên phía trên, kề sát tới bên tai anh nghe trộm.
Trong điện thoại vang lên tiếng bi bô của An An, "Cha, sao cha vẫn chưa đón mẹ về vậy?"
Người đàn ông liếc nhìn Giang Nhu bên cạnh, âm thanh khàn khàn nói: "Đang trên đường, về ngay đây."
An An dường như rất không thích câu trả lời này, "Ngay là bao lâu?"
"Mười phút."
"Được rồi, vậy cha mẹ về sớm một chút."
Giang Nhu: "…"
An An nhận được đáp án, hài lòng cúp điện thoại.
Vậy mà điện thoại của cô bé vừa ngắt, cha cô bé đã xoay người, lại bắt đầu hôn mẹ cô bé, hoàn toàn không có ý muốn rời giường.
Giang Nhu buồn cười đẩy người đàn ông một cái, buồn cười nói: "Không phải anh nói mười phút sẽ trở về sao?"
Lê Tiêu hôn một mũi cô, sau đó nói: "Dụ con bé."
Anh lại không ngốc, ngày hôm nay Giang Nhu trở về, buổi tối cô nhóc nhất định ồn ào đòi ngủ chung, đến lúc đó anh chỉ có thể ngủ bên cạnh, đừng nói ôm vợ, cả sờ cái tay nhỏ e rằng cũng không được.
Giang Nhu nở nụ cười.
Buổi tối sau khi hai người trở về, trời đã hoàn toàn tối đen, cô nhóc dữ dằn ngồi ở trên ghế sô pha vừa nhìn thấy hai người trở về, đã nổi giận đứng lên lớn tiếng lên án, "Cha lại lừa người!"
Sau đó vọt thẳng về phía Giang Nhu ôm lấy cô, khóc hu hu hu, "Mẹ, con rất nhớ mẹ."
Giang Nhu cúi người xuống ôm lấy cô bé, đã lâu không gặp, Giang Nhu cũng sắp ôm cô bé không nổi, sau khi ôm lấy An An, nhìn kỹ một chút, cô nhóc không chỉ cao lên, cũng gầy đi một chút.
Hôn khuôn mặt nhỏ tròn như trứng của cô bé một cái, sau đó thân mật ôm cô bé đi vào, không nỡ thả xuống.
An An không muốn xa rời ôm cổ mẹ, mặt chôn ở trên vai Giang Nhu.
Lê Tiêu nhìn bóng lưng hai mẹ con, cảm giác căn nhà vắng ngắt hơn nửa năm, đột nhiên trở nên ấm áp lên, khóe miệng không khỏi giương lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.