Chồng Tôi Là Đại Ca Giang Hồ Nguy Hiểm

Chương 369:




Giang Nhu đợi mười phút, sau khi Đổng Minh Minh đi xuống ngồi vào ghế phụ, đưa một cái túi gói bằng giấy A4 dày trong tay cho cô. Giang Nhu hiếu kỳ nhận lấy, "Vật tốt gì vậy?"
Vừa nói vừa mở ra xem, nhìn thấy bên trong chính là một vài bức ảnh.
Đổng Minh Minh cười nói: "Ngày kết hôn chụp đó, cố ý in thêm một bản cho cậu, có vài bức ảnh còn cậu, An An và em gái cậu nữa."
Nói xong bổ sung một câu, "Vốn muốn đưa cho cậu sớm một chút, nhưng quãng thời gian trước không phải cậu rất bận bịu sao? Vẫn giữ đến bây giờ."
Giang Nhu lật bức ảnh xem, phía trên có mình, có khi là gia đình Lâm Thư Ngọc, tất cả mọi người cười vô cùng rạng rỡ, cô không nhịn được cũng cười, "Trở về tớ sẽ ngắm nghía cẩn thận, cám ơn cậu, tớ rất thích."
"Cám ơn cái gì?" . Ủ𝑛g‎ hộ‎ chí𝑛h‎ chủ‎ vào‎ 𝑛ga𝘺‎ ﹛‎ t𝒓𝙪‎ mt𝒓𝙪𝘺𝗲𝑛.v𝑛‎ ﹜
Đổng Minh Minh thấy cô thích, trong lòng cũng rất vui vẻ.
Giang Nhu trực tiếp lái xe dẫn cô ấy đi một nhà hàng trong khu thương mại ở trung tâm thành phố ăn cơm. Hai người gọi rất nhiều. Sau khi ăn một bữa thật ngon, hai người lại đi dạo trung tâm mua sắm một chút, Giang Nhu mua một bộ đồ lông đỏ cho An An, mua quần áo thể thao cho mình và Lê Tiêu, định mặc ở nhà.
Đi dạo xong, Giang Nhu lái xe đưa Đổng Minh Minh về công ty. Hiện giờ Đổng Minh Minh mang thai, cô ấy khá chú ý, bình thường đi làm đều là tài xế đưa đón, bản thân không lái xe.
Chồng cô ấy khá tốt, chỉ là bản thân cần kiệm, nhưng chưa bao giờ yêu cầu Đổng Minh Minh giống như anh ta.
Sau khi anh ta kết hôn ở trong một tòa chung cư xa hoa trung tâm thành phố với Đổng Minh Minh, có điều vẫn mặc quần áo mười mấy đồng, lái ô tô có hơi cũ nát. Ban đầu Đổng Minh Minh còn muốn đổi cho anh ta, nhưng anh ta không đồng ý, cảm thấy không cần lãng phí tiền, thậm chí ba đôi vớ rách một đồng còn có thể vá lại tiếp tục mang.
Nhưng Đổng Minh Minh ăn ngon mặc đẹp, anh ta sẽ không quản, thậm chí dùng tiền lương mỏng như tàu lá lúa của mình tích góp tiền mua quà đắt tiền cho cô, hoàn cảnh sinh hoạt của hai người hoàn toàn khác nhau nhưng cũng có thể hài hòa ở chung.
Đổng Minh Minh còn mua một căn biệt thự cho cha mẹ chồng, hai ông bà cũng không ngụ ở, cứ ở khu dân cư cũ nát, cả nhà đều rất tiết kiệm. Đổng Minh Minh còn nói với Giang Nhu: "Từ sau khi tớ mang thai, mẹ tớ bèn chuyển tới ở, hiện giờ bà ấy đã nghĩ thông rồi, còn mở một cửa hàng bán hoa."
Rất hài lòng với cuộc sống hiện tại, không còn cha cô ấy, hai mẹ con các cô sinh sống càng ngày càng tốt.
Giang Nhu gật đầu, "Người phụ nữ bên ngoài của cha cậu thì sao?"
Đổng Minh Minh cười lạnh một tiếng, "Phần lớn tiền tài tớ đều giành về hết, căn nhà đó thì không thu, xem như là tặng cho hai mẹ con bọn họ, thêm vào tiền trước đây cha tớ cho, dùng tiết kiệm nói không chừng sống cũng đủ, nhưng sẽ không quá tốt."
Hoàn toàn không có cách nào so sánh được khi ở với cha cô ấy.
Trước đó Giang Nhu đã qua điện thoại với Đổng Minh Minh, biết người phụ nữ kia cũng nhiễm phải dịch bệnh, nhưng may mắn hơn cha Đổng Minh Minh, sau đó khỏi bệnh.
Chỉ có điều Giang Nhu nghe rất nhiều bạn bè nói, sau khi chữa bệnh xong một vài bệnh nhân hình như không khôi phục được trạng thái trước đây, ví dụ như lớp trưởng của lớp bọn họ, nghe nói vị giác xảy ra vấn đề, thị lực cũng giảm đi rất nhiều.
Sau khi Giang Nhu đưa Đổng Minh Minh đến nơi, trực tiếp lái xe đến nhà xưởng của Lê Tiêu.
Từ sau khi hết l.à.m t.ì.n.h nguyện viên, Lê Tiêu trở nên rất bám cô, Giang Nhu cũng rất bất đắc dĩ, khi cô mở điện thoại di động nhìn, thì phát hiện bên trong có mấy cuộc gọi chưa nhận, đều là Lê Tiêu gọi tới.
Trước đó chuẩn bị thi, Giang Nhu vẫn để điện thoại di động ở chế độ im lặng, quên bấm lại.
Giang Nhu gọi lại cho Lê Tiêu, đối phương không có nhận, Giang Nhu cũng không rõ anh tức giận rồi hay là đang bận bịu, mau chóng lái xe, thuận tiện mua một ít đồ ăn ở trên đường mang tới.
Sau khi đến nhà xưởng, Giang Nhu đi thẳng đến văn phòng của Lê Tiêu, cô đẩy cửa sau đó tiến vào, người đàn ông ngẩng đầu nhìn một cái, vẻ mặt nhàn nhạt, vừa nhìn đã biết tâm tình khó chịu.
Giang Nhu vội vàng cười xòa, cầm lấy mấy bộ quần áo mới mua cho anh nói: "Đi dạo phố một lúc, xem nè, đây là quần áo mới em mua cho anh, xem có được hay không?"
Sắc mặt Lê Tiêu hơi hòa hoãn, có điều ngoài miệng vẫn nói: "Không phải nói mang cơm cho anh sao? Bây giờ đã mấy giờ rồi? Chờ cơm của em chắc anh cũng c.h.ế.t đói."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.