Chồng Tôi Là Đại Ca Giang Hồ Nguy Hiểm

Chương 378:




Tốc độ tàu hỏa càng ngày càng nhanh, trước đây từ tỉnh G đến quê nhà phải bốn, năm ngày, lần này không tới ba ngày, từ sau khi xuống tàu hỏa, nhiệt độ hạ xuống rất thấp.
Trên xe lửa nhiều người, hơn nữa khá là khép kín, không có mở máy điều hòa cũng không cảm thấy lạnh, chỉ là mùi hơi khó chịu.
Đoàn người xuống xe ở trong thành phố. Bởi vì quê nhà quá lạnh, họ không có trực tiếp ngồi xe buýt về thị trấn, mà tới trung tâm mua sắm mua áo bông trước.
Giang Nhu cũng không mang áo bông, mấy năm qua ở tỉnh G, cô cũng chưa từng mặc áo bông, mấy áo bông cũ trước đây cô cũng đã sớm ném đi, chê chúng xấu.
Sau đó cùng đi mua sắm, mua một chiếc áo bông màu hồng nhạt cho An An và Lê Hân, còn cô là màu lam đậm, Lê Tiêu là màu đen, sau khi mấy người mặc áo bông to lên, trong nháy mắt ấm áp hơn rất nhiều.
Thẩm Hạ và cha mẹ nuôi anh ta đều có chút ngạc nhiên đối với bên này, không giống với tỉnh G, bên này vào mùa đông bên ngoài bao trùm một lớp tuyết dày đặc, đây là cảnh tượng không thể nhìn thấy ở tỉnh G.
Đừng nói bọn họ, An An cũng cảm thấy kinh ngạc, ở trong cái đầu dưa nhỏ của cô bé, đây là lần đầu tiên cô bé thấy tuyết.
Sau đó ngồi trên xe buýt về thị trấn, An An hưng phấn nằm nhoài trên cửa sổ nhìn, tay còn chỉ ra bên ngoài cho Giang Nhu xem, "Mẹ, tuyết ——"
Giang Nhu nở nụ cười, "Đúng, là tuyết, khi còn bé cha còn từng nặn người tuyết cho con đấy."
An An mở to hai mắt nhìn Lê Tiêu, sau đó lập tức nói: "Cha, con muốn đắp người tuyết."
Lê Tiêu xoa khuôn mặt lạnh tới ửng đỏ của cô bé, "Được, trở lại cha đắp cho con."
An An cười vui vẻ, con mắt sáng lấp lánh.
Lúc bọn họ về đến huyện thành đã là mười hai giờ trưa. Ngày hôm qua Giang Nhu đã gọi điện thoại cho thím Vương, bảo hôm nay trở về, nhờ bà sưởi chăn giúp, lúc trước tới bên ấy, không có đem chăn đi hết.
Xe dừng ở bến xe buýt thị trấn, ba gia đình tách ra, hai nhà Kim Đại Hữu và Chu Kiến đều có người tới đón, chỉ có nhà Lê Tiêu bọn họ tự bắt một chiếc xe trở về.
An An được Giang Nhu ôm ở sau xe, phồng mặt, có chút không vui hỏi Giang Nhu, "Mẹ, tại sao chúng ta không có ai tới đón nhỉ?" Động tác lên xe của Lê Tiêu dừng một chút.
Ngược lại vẻ mặt Giang Nhu vẫn bình thường, sờ khuôn mặt nhỏ của cô bé, "Cách quá xa, thời tiết lại lạnh, mẹ không bảo người ta tới đón chúng ta."
An An tiếp nhận lời giải thích này, lại cười lên lần nữa.
Sau khi Lê Tiêu ngồi ổn thỏa, dùng sức đóng cửa lại, sau đó nghiêng đầu liếc nhìn Giang Nhu.
Tài xế lái xe là một ông chú trung niên bốn mươi năm mươi tuổi, con người rất thân thiện, nghe thấy Giang Nhu nói chuyện, cười hỏi bọn họ có phải đến từ phía Nam không, nói chuyện mang theo một luồng khẩu âm.
Giang Nhu nghe vậy nở nụ cười, sau đó dùng ngôn ngữ địa phương bên này trả lời ông ấy, "Đúng vậy, đến mấy năm không trở về, vốn năm ngoái nói trở về, bởi vì SARS làm trễ nãi."
Tài xế vừa nghe vậy, thở dài, "Cũng may bệnh dịch này đã kết thúc, bởi vì SARS, chú ở nhà nghỉ ngơi vài tháng."
Giang Nhu thuận theo lời nói của ông ấy cảm khái, "Tất cả mọi người đều không dễ dàng."
Sau đó nói sang chuyện khác: "Mấy năm không trở về, thị trấn thay đổi lớn thật, có hơi không thể tin được."
"Chứ gì nữa."
Nói tới cái này tài xế lại hứng thú, "Bây giờ huyện bọn chú phát triển ghê gớm, mở hai siêu thị lớn, phố Nam bên kia cũng náo nhiệt, thuê cửa hàng một năm hết mấy vạn đấy, các cháu về nhà ăn tết, muốn mua đồ thì mau mua, nếu không qua mấy ngày nữa sẽ tăng giá."
"Vậy cháu phải đi dạo thật vui vẻ…"
Xe chạy thẳng tới nhà cũ của nhà họ Lê, bên này không thay đổi quá nhiều, chỉ là đường cái mở rộng hơn không ít, gần đấy còn có thêm một trạm xăng dầu.
Sau khi xuống xe, Lê Tiêu và Lê Hân lấy hai thùng hành lý ở phía sau xuống, có lẽ nghe thấy tiếng động, thím Vương trong nhà bên cạnh đi ra xem, nhìn thấy Giang Nhu Lê Tiêu, dường như không nhận ra, không xác định gọi một tiếng, "Giang Nhu, Lê Tiêu?"
Giang Nhu cảm thấy cả nhà bọn họ không hề thay đổi nhiều hơn trước khi đi, nhưng ở trong mắt thím Vương, lại là thay đổi nghiêng trời, người đàn ông cao lớn đẹp trai, trên người vô cùng khí thế, khá giống những lãnh đạo lớn trong thị trấn, rõ ràng không hề làm gì cả, nhưng chỉ đứng ở nơi đó, cũng làm người ta cảm thấy không giống người bình thường, hoàn toàn không nhìn ra trước kia là một tên côn đồ cắc ké.
Người phụ nữ bên cạnh xinh đẹp, khí sắc trên mặt vô cùng tốt, hồng hào, ánh mắt trong trẻo mang theo ý cười, khiến người ta vừa nhìn đã sinh ra thiện cảm trong lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.