Chồng Tôi Là Đại Ca Giang Hồ Nguy Hiểm

Chương 388:




Ngày năm mới, hai gia đình cùng ăn với nhau. Trời vừa sáng Giang Nhu đã dẫn Lê Hân tới nhà thím Vương giúp đỡ.
Tuy rằng gộp lại chỉ có năm người, nhưng thím Vương chuẩn bị rất nhiều món ăn, toàn bộ nhà bếp đều chất đầy.
Lê Tiêu không ở nhà, trời chưa sáng anh đã lái xe ba bánh đi ra ngoài với chú Vương, An An cứ ồn ào đòi đi mãi, cũng đành dẫn cô bé theo.
Sau đó lúc hơn mười giờ sáng, anh và chú Vương xách nửa con heo và một thùng huyết heo về, An An đã hoàn toàn không nhìn ra vẻ xinh đẹp lúc sáng sớm, hai b.í.m tóc trên đầu gần như sắp bung ra, quần áo trên người bẩn thỉu, đặc biệt là hai chiếc giày bông trên chân, phía trên giẫm toàn là bùn nhão, hai cái tay nhỏ còn đang cầm một cục mỡ trắng mỡ màng.
Cô bé còn rất vui vẻ, sau khi xuống xe ba bánh chạy bẹp bẹp vào trong nhà bếp, thân người còn chưa tới, đã lớn tiếng gọi: "Mẹ, con đã về rồi ——"
Giang Nhu nghe thấy âm thanh đi ra khỏi phòng bếp thì thấy cô bé, cả người gần như hít thở không thông.
Thím Vương cũng đi ra, sau đó vỗ đùi, "Ôi, cha con cũng không trông con, sao lại để thành như thế?"
Đến gần nhìn một cái, phát hiện trên áo bông màu đỏ mặc trên người cô bé còn có huyết heo, huyết heo cũng khô, lấm tấm từng mảng từng mảng, đau đầu nói: "Cái này sao mà giặt? Đàn ông đúng là không biết chăm sóc con nít mà."
Lê Tiêu ở đằng sau với chú Vương giơ lên nửa con heo vào nhà, nghe nói như thế, trên mặt ngượng ngùng, không riêng gì An An dơ, trên người anh cũng dơ.
Vừa nãy không chú ý, sau khi mua heo xong trực tiếp vác lên vai, nghĩ chân chú Vương không tốt, đừng để bị thương, chờ sau khi vác heo lên mới nhớ tới có thể sẽ làm bẩn quần áo.
Vội nói: "Đợi lát nữa cháu giặt."
Giang Nhu và thím Vương tiến lên nhấc giúp, "Sao mua nhiều như vậy?"
Lê Tiêu nói: "Con heo này khá ngon, nuôi trong nhà người ta đấy, không giống heo ăn thức ăn gia súc, nên dứt khoát mua nhiều một chút, qua mấy ngày trong nhà thím Vương còn có người đến, hẳn có thể ăn hết."
Giang Nhu gật gù.
Thím Vương cười nói: "Mau chặt xương sườn, thím làm sườn xào chua ngọt cho An An." An An vừa nghe thấy sườn xào chua ngọt, lập tức lại vui vẻ, "Cháu muốn ăn sườn xào chua ngọt."
Thím Vương buồn cười nói: "Mau bảo mẹ cháu dẫn cháu đi tắm rửa một cái, nhìn xem dơ cỡ nào rồi."
Giang Nhu tức giận nói: "Con như vậy còn không thấy ngại, chê cha con hôi à."
An An ngoác miệng, giơ lên miếng mỡ trong tay, "Bà nội, làm đồ ăn cho bà ăn."
Thím Vương nhìn miếng mỡ bị cô bé cầm đến nổi không còn nhìn ra hình thù gì, dở khóc dở cười, "Ơ, đứa nhỏ này còn biết cái này dùng để nấu ăn à?"
Giang Nhu cũng cười, "Con bé biết tất cả mọi chuyện, quỷ tinh ranh."
Sau đó không để ý An An phản kháng, cô trực tiếp xách cô bé về nhà rửa ráy, Giang Nhu chê tay cô bé dơ, kéo tay áo trước của cô bé, An An còn không muốn đi, cuối cùng hai cái chân kéo lê trên đất.
Mấy người lớn thấy vậy đều nở nụ cười.
Thím Vương là người gả từ phương Bắc tới, mang đến một vài nếp sống của phương Bắc, một thùng huyết heo này chính là thím Vương bảo chú Vương mua, muốn làm giò huyết heo ăn.
Sau khi Giang Nhu tắm xong thay quần áo sạch sẽ cho An An lại qua đây hỗ trợ, Lê Hân ngồi ở cửa lớn nhổ lông heo, Lê Tiêu và chú Vương ở trong sân chặt thịt heo, chú Vương ở bên cạnh chỉ đạo, Lê Tiêu thì chặt, động tác vô cùng nhanh nhẹn, chú Vương còn khen anh là người g.i.ế.c lợn giỏi, không làm đồ tể thì thật đáng tiếc.
Khiến Giang Nhu tiến vào sân cười bể bụng.
Buổi sáng Giang Nhu và thím Vương bận rộn ở nhà bếp, gói sủi cảo, chiên sủi cảo trứng, nặn bánh trôi cùng với chiên bánh trôi bột ngó sen, ở đây ăn tết còn phải tặng đồ ăn cho nhau, Giang Nhu làm bánh dày đậu hà lan và đường đỏ, bảo Lê Hân và An An đưa tới cho mấy nhà hàng xóm.
Lê Hân ở đây một hai năm, tuy rằng chưa từng liên hệ, nhưng có hàng xóm nào cô ấy vẫn rất rõ ràng. Cô ấy vác lấy rổ dẫn An An ra cửa, chờ khi trở về, trong rổ tràn đầy phần quà đáp lễ của người khác, có điểm tâm tạo thành hình động vật nhỏ, có bánh trôi gạo nếp chiên vàng óng…
Miệng nhỏ của An An đầy mỡ, cũng không biết ăn bao nhiêu đồ ngon.
Buổi chiều Lê Tiêu dẫn An An về nhà quét tước nhà cửa và dán câu đối, câu đối không đủ dùng, thím Vương còn lấy bút lông và mực nước ra, đều là trước đây Mẫn Quân mua, giấy đỏ là mấy ngày trước thím Vương mua để tết phát lì xì cho đứa nhỏ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.